*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ừm, ba thứ này đều phải lấy được, đặc biệt là miếng binh phù kia, tôi nhất định phải có.”
Vẻ mặt Phác Việt Bản hưng phấn.
“Việc này qua đi, tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Lý Vân Thiện ông, ông ở Đại Hạ gặp tất cả phiên phức và chướng ngại gì, tôi sẽ đích thân giải quyết”
“Đã rõ! Ngài cứ việc yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ làm được!”
Lý Vân Thiện chỉ đợi những lời này.
Có Phác Việt Bân tọa trấn ở đây, ông ta muốn làm gì thì làm thể đó.
Thậm chí giúp con trai của mình báo thù, cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.
“Dương Thành, buổi đấu giá của nhà họ Quách...”
Lý Vân Thiện hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, nhân vật như ông ta không thể rời khỏi tỉnh Tam Lăng tiến vào phía nam, bởi vì có quá nhiều việc liên quan tới ông ta, một động tác bất kỳ, đều khiến khắp nơi chú ý.
Nhưng mà lần này Phác Việt Bân đến đây, còn cho ông ta dân theo một người giúp đỡ, đệ tử chân truyên của ông ta An Tiến Bình.
Lý Vân Thiện lập tức sắp xếp cho An Tiến Bình một chức vụ phó đại diện tài phiệt thượng tỉnh ở Đại Hạ.
Dương Thành.
Nạp Lan Tuấn Vũ lễ phép cung kính đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
“Tổng giám đốc Bùi, có chuyện muốn báo cáo với anh một chút”
Bùi Nguyên Minh tò mò nói: “Làm sao vậy?”
“Anh còn nhớ rõ chuyện đồ cổ của nhà họ Quách đúng không, bởi vì anh mà đồ cổ của nhà họ Quách ở Dương Thành đã có thanh danh rất thối tha trong giới, trở nên không gượng dậy nổi”
“Không phải chuyện này rất tốt sao?”
Bùi Nguyên Minh nói.
“Nói thì nói vậy, nhưng cậu chủ Quách nhà họ Quách ở Cảng Thành đứng sau đồ cổ nhà họ Quách không cam lòng rời khỏi thị trường Dương Thành như vậy, cho nên tối mai bọn họ sắp xếp một buổi bán đấu giá”
“Buổi bán đấu giá này, chúng tôi vốn cho rằng sẽ không có người nào đi, nhưng bây giờ cậu chủ Quách vậy mà lấy ba trân bảo hiếm có trong truyên thuyết của nhà họ Quách ở Cảng Thành ra đấu giá rồi”
“Ông nội tôi xem danh sách đồ được đấu giá, nói chuyện này tất phải báo cáo với anh”
“Bởi vì lần này đồ cổ nhà họ Quách mời lượng lớn nhân sĩ nước ngoài tham dự buổi đấu giá này, một khi những thứ này rơi vào tay đám nhân sĩ nước ngoài, sẽ tạo thành xói mòn quốc bảo!”
“Gậu chủ Quách ở Cảng Thành, đúng là đáng giận!”
Nạp Lan Tuấn Vũ nói tới đây thì lộ ra biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, tuy anh ta lăn lộn trong thế giới ngâm, nhưng vẫn ôm ấp tình cảm đối với đất nước, vẫn có đại nghĩa vì dân tộc.
Nhưng trong mắt Quách Tuấn Anh chỉ có tiền,
- -----------------