*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn mặt Thiệu Tĩnh Anh vặn vẹo, giờ phút này sắc mặt cô ta cực kì khó coi. Đồ cổ nhà họ Quách đã xong đời, điều này cũng có nghĩa là lân này bốn cậu chủ Cảng Thành sẽ tổn thất tới mấy chục nghìn tỷ trở lên. Nhớ tới điều này, Thiệu Tĩnh Anh không kìm lòng được mà run rẩy, sau đó tỏ vẻ oán độc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, nói: “Họ Bùi kia, chuyện này chưa xong đâu, anh sẽ phải trả giá thật lớn”
Bùi Nguyên Minh vốn đã chuẩn bị quay người rời đi lại dừng bước chân, thản nhiên nói: “Cô lặp lại lần nữa xem?”
“Tôi nói, chuyện này vẫn chưa xong đâu, chẳng những anh sẽ phải trả giá đắt, mà bà xã anh, người nhà của anh cũng sẽ trở thành đối tượng trả thù của chúng tôi, tôi cam đoan, từ đây cả gia đình cô ta vĩnh viễn sẽ không được yên ổn, Vĩnh viễn sẽ không có ngày nào yên tĩnh..
”
“Chát!”
Thiệu Tĩnh Anh còn chưa nói xong, Bùi Nguyên Minh đã cho cô ta một cái tát. Cả người Thiệu Tĩnh Anh với vẻ mặt oán độc bay ngược ra trong nháy mắt, đập vào trên một cái kệ đồ cổ, ngay sau đó có không ít đồ cổ trực tiếp đổ ập xuống. Giờ phút này Thiệu Tĩnh Anh bị tát đến mức ngơ ngác, lại thêm dấu tay trên mặt càng khiến cho cô ta không biết phải làm sao, có vẻ như không thể ngờ được rằng, lấy thân phận của cô ta, lại có người đám tát cô ta một cái vậy. Phải biết, cô ta là Hắc Quả Phụ - Thiệu cách cách! Ở sau lưng cô ta còn có bốn cậu chủ Cảng Thành, có bốn gia tộc lớn ở Cảng Thành! Bối cảnh to như vậy, đơn giản là có thế dọa chết người được không? Nhưng ở một mảnh đất nhỏ như Dương Thành, lại có người dám đánh cô ta? Lúc này Thiệu Tĩnh Anh vừa lau vết máu trên mặt, thất tha thất thểu đứng lên, căm tức nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Họ Bùi kia, anh dám đánh tôi?”
“Chát!”
Bùi Nguyên Minh lại trở tay cho cô ta thêm một cái bạt tai nữa, đánh cho Thiệu Tĩnh Anh phải lảo đảo lùi về phía sau. “Đánh cô thì sao?”
“Cô cứ thử uy hiếp tôi một lần nữa xem, xem tôi có dám đánh chết cô không.”
Bùi Nguyên Minh lấy khăn tay ra, vừa lau sạch ngón tay, vừa lạnh lùng mở miệng nói. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc môm nhìn Bùi Nguyên Minh. Mọi người không thể nghĩ tới, người này lúc chơi văn đã ác như vậy, bây giờ chơi võ còn ác hơn, còn ngông cuồng hơn! Chỉ là mặc dù Bùi Nguyên Minh tát hai cái rất sung sướng, vui vẻ, nhưng sợ rằng sẽ rước lây phiên toái cực lớn! Cho dù bốn cậu chủ Cảng Thành biết chuyện vừa rồi, cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, chấp nhận việc này. Thế nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh ra tay