*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh nhìn chiếc quan tài cũ kỹ trên sân, mỉm cười: “Nếu ông đã biết được thân phận thật của tôi rồi, tôi muốn nhờ ngài Thanh Minh Giang tự mình năm xuống được không?”
“Nếu có thể như vậy, tôi và các anh em của tôi ở đây có thể tiết kiệm được chút công sức”
“Hahaha!”
Thanh Minh Giang bật ra một tiếng cười lạnh lẽo. “Vốn dĩ tôi còn tưởng phải giúp các anh chuẩn bị thêm một chiếc quan tài.
Bây giờ thật may vì vị cố vấn họ Bùi lại chính là chủ tịch Bùi Nguyên Minh, vậy thì một chiếc quan tài này là đủ rồi”
Bùi Nguyên Minh cười: “Xin lỗi, tôi còn rất trẻ, không giống với ông.
Thanh Minh Giang, nửa người của ông e rằng đã chôn trong đất từ lâu rôi!”
"Ngoài ra, nếu hai chúng ta có một người phải chết, tôi nghĩ tốt hơn hết người đó nên là ông.
Rốt cuộc thì thế giới này vẫn cần có tôi để duy trì hòa bình!”
Bùi Nguyên Minh điệu bộ có phần cợt nhả bông đùa, mặc dù những gì anh ấy nói đều là sự thật. “Anh...”
Thanh Minh Giang tức giận đến run rẩy cả người.
Về mấy trò khua môi múa mép này, làm sao ông ta có thể là đối thủ của Bùi Nguyên Minh. Lúc này, ông ta hít một hơi thật sâu, cố giữ cho bản thân phải bình tĩnh lại rồi nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi hỏi anh một câu.
Ai là người đã giết con nuôi và ba binh vương dưới quyền của tôi?”
Đường Nhân Đồ bước ra ngoài, lãnh đạm nói: “Chỉ là một kẻ kém cỏi như tôi thôi.
Nhưng một lão già vô dụng như ông, xem ra không đủ tư cách để biết tên tôi”
Giọng điệu của Đường Nhân Đô vô cùng thản nhiên, như thể nói về một chuyện tâm thường không đáng bận tâm. Có điều, anh hoàn toàn không nói sai. Anh là chiến thân họ Đường của doanh trại Đường đao, đứng đầu trong số bốn chiến thần ở Đà Nẵng. Vào thời điểm Thanh Minh Giang có địa vị cao nhất, ông ta cũng chỉ là Thiếu tướng người Việt duy nhất của Bộ Quốc phòng Mỹ mà thôi. Vê phân các thiếu tướng của Bộ Quốc phòng Mỹ, nếu không phải mười thì cũng tới tám người đã chết dưới đao của Đường Nhân Đồ. Vì vậy, Thanh Minh Giang quả thực không đủ tư cách để biết thân thế của Đường Nhân Đồ. “Thật thú vị, đã lâu không gặp một người trẻ tuổi kiêu ngạo như vậy! Tôi phải thừa nhận dũng khí của cậu.
Nhưng hiện tại, chỉ bốn người các cậu muốn ngăn cản nhiêu đây người của chúng tôi ư?”
Thanh Minh Giang chế nhạo. Đường Nhân Đô nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, các người không đủ tư cách để cho chủ tịch của chúng tôi phải ra tay.
Tự tôi có thể làm được rồi”
“Mày thật quá tự phụ!”
Khoảnh khắc tiếp theo, Thanh Dũng ở phía sau Thanh Minh Giang rốt cuộc không kìm lòng