*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Đường Hải trâm ngâm trong chốc lát, sau lại khom người nói: "Quả nhiên vẫn là bố nuôi cân nhắc chu toàn, con chỉ muốn giải quyết dứt điểm, không có cân nhắc đến chuyện này có thể sẽ đưa tới hậu quả nghiêm trọng!" "Bố nuôi cứ việc yên tâm, nếu biết Tổng giáo đầu ở Dương Thành, con tất nhiên sẽ làm việc cẩn thận một chút" Thanh Minh Giang nhàn nhạt nói: "Nhớ, tuy rằng chúng ta thế mạnh.
Nhưng suy cho cùng, chúng ta là cũng là người ở hải ngoại.
Lúc làm việc nhớ không thể phách lối quá mức, làm nhiều nói ít thôi!" Lâm Đường Hải khom người rời đi.
Đối với sự cẩn thận từng li từng tí của Thanh Minh Giang, anh ta không có ý kiến gì.
Người này từng là đại nhân vật nhiêu năm ở trên chiến trường, lúc nào cũng luôn trong trạng thái điềm tĩnh như một con sư tử chờ vồ lấy thỏ, đến lúc cần sẽ dùng toàn lực mà vồ lấy.
Sau khi Lâm Đường Hải rời đi, một người đàn ông tướng mạo thông thường chậm rãi đi ra từ phía góc khuất trong phòng khách.
Binh vương đệ nhất Phương Chính! Phương Chính giờ phút này nhẹ giọng nói: "Ông Tư, tôi có nghe nói tới Tổng giáo đầu.
Nghe nói bên người kẻ đó có Tứ đại Chiến thần.
Trong số họ, ai cũng là cao thủ cả.
Tôi muốn đi xem thử một chút." Thanh Minh Giang nhìn hắn ta một cái, nói: "Chuyện không tới mức như vậy! Huống chỉ, rông không đạp được rắn trong hang, phép vua cũng thua lệ làng, muốn ra tay cũng phải đổi một địa điểm khác”
"Ở địa bàn của Tổng giáo đầu, người ta trở tay cũng có thể diệt chúng ta, cậu hiểu không?" Rất hiển nhiên, Thanh Minh Giang đối với Tổng giáo đầu vô cùng kiêng ky.
Đi từ trong nhà tổ của nhà họ Thanh ra ngoài, Thanh Bảo Tuấn luôn kiên nhẫn đứng ở đó chờ người.
Đến khi thấy Lâm Đường Hải đi ra, cậu ta mới tiến lên phía trước nói: “Anh Lâm Đường Hải, lần này không biết ông Tư lại phái đi vị binh vương nào trong tứ đại binh vương thế?" Lâm Đường Hải nhàn nhạt nói: "Ba người!" Rất nhanh, Thanh Bảo Tuấn liền thấy ba vị binh vương đi ra, giờ phút này trước mắt cậu ta sáng lên, chỗ sâu trong con ngươi lóe lên mấy phần kích động.
Trong con mắt cậu ta, bất cứ ai trong ba người này cũng có thể dễ dàng giải quyết được vấn đề.
Ông Tư nếu đã phái tam đại binh vương ra, vậy lần này chắc chắn nằm thẳng được chín phần thắng.
Đừng nói một cố vấn Minh nhỏ nhoi.
Dù cho có là tập đoàn Thiện Nhân, Thế tử Minh đi chăng nữa thì Thanh Bảo Tuấn vẫn có lòng tin có thể tiêu diệt được.
"Dương Thành, từ đây về sau không cần người câm quyên họ Bùi nữa! Ngày sau, nơi này chính là thiên hạ của họ Thanh chúng ta!" Trên mặt Thanh Bảo Tuấn lộ ra nụ cười.