*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên cạnh Thanh Minh Giang có tứ đại binh vương, đều là thuộc hạ vào sinh ra tử với ông, mấy năm nay vẫn luôn bên cạnh Thanh Minh Giang như hình với bóng.
Có thể giao ra ba người trong số đó để Lâm Đường Hải mang đi, điều đó cho thấy ông đối với sự kiện lân này vô cùng xem trọng.
Lâm Đường Hải chần chừ trong giây lát nhưng vẫn mở lời hỏi.
“Cha, tại sao cha không để con đem toàn bộ đi? Như vậy công việc sẽ được giải quyết một cách nhanh chóng và trơn tru hơn nhiều”
Thanh Miinh Giang nhàn nhạt đáp lời.
“Lai lịch tứ đại binh vương như thế nào, từ trước đến nay con vẫn chưa từng được biết.
Nhân cơ hội này, ta sẽ giới thiệu một chút”
“Cổ Ba, đệ nhị binh vương đến từ nước Xiêm.
Từ nhỏ đã được đặc huấn trong môi trường đặc biệt, năm rõ về thái quyền.
Khả năng cận chiến vô cùng hoàn hảo, đã đạt đến cảnh giới thái quyên tám cánh tay.
Đệ tam binh vương, Vô Nhan.
Đối phương đến từ đảo quốc, là cao thủ karate, một chiêu liền trúng.
Đệ tử binh vương, Kiếm Vũ.
Nơi đối phương được tập huấn chính là hòn đảo chuyên về kiếm đạo, từng đoạt giải á quân tại giải thi đấu kiếm đạo dành cho thanh thiếu niên”
“Ba người này đều là nhân tài, khả năng giết người ở mức thượng thừa, từ sau khi theo cha vào sinh ra tử chinh chiến khắp nơi, sức chiến đấu ngày càng hoàn mỹ vô song.
Chỉ cân đem theo ba người này, về cơ bản con đã có thể tung hoành ngang dọc rồi”
“Cuối cùng là đệ nhất binh vương, Phương Chính, là đứa nhỏ ta nhặt được trong trận giao tranh thế kỉ.
Nhiêu năm qua, Phương Chính luôn đứng giữa lằn ranh sinh tử, lạnh lùng vô cảm, không hề mang theo bất kì tình cảm dư thừa nào, đích xác là một cỗ máy giết người hoàn hảo cho dù chưa từng luyện qua bất kì phương thức giết người nào.
Ngay cả cha cũng không cách nào điều khiển được hắn, huống hô gì là con.
Vì lẽ đó, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, cha tuyệt đối sẽ không để Phương Chính ra tay”
Thanh Minh Giang hiếm hoi lắm mới có thời điểm hứng thú như thế này, toàn bộ đều đem kể cho Lâm Đường Hải biết.
Lâm Đường Hải đương nhiên cảm thấy kinh ngạc bởi tuy rằng anh biết về tứ đại binh vương nhưng lai lịch đối phương thế nào, sức mạnh cường đại ra sao, đến hôm nay mới xem như tường tận.
Thanh Minh Giang nhàn nhạt nhắc nhở thêm lần nữa.
“Đối phó với một cố vấn của cơ quan chính phủ thì chỉ cần ba người này là đủ rồi.
Nếu để Phương Chính ra tay ắt hẳn máu đổ thành sông, hậu quả này cha không tài nào gánh vác nổi đâu”
Nghe thấy Thanh Minh Giang nói ra lời khiêm tốn như vậy, Lâm Đường Hải sửng sốt.
“Cha nói gì vậy, lấy thân phận của cha ở Dương Thành thì làm sao lại có chuyện cha không gánh vác nổi chứ? Cho dù là thể đi chăng nữa, cha vẫn có thể hòa hoãn cơ mà”
Thanh Minh Giang nghiêm giọng nhắc nhở.
“Con đừng quên trước đây chúng ta từng nhận được tin tức người vốn ở trong truyên thuyết kia đang ẩn cư tại Dương Thành”
Lâm Đường Hải sắc mặt khẽ biến, thận trọng hỏi lại.
“Người mà cha nói tới có phải là người đứng
- -----------------