*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Gì cơ? Là Lâm Mỹ Tiên!?”
Nghe thấy cái tên này, tất thảy đàn ông có mặt ở đó đều thấy chấn động.
Lâm Mỹ Tiên là người đẹp biểu diễn vũ đạo nổi tiếng trên một nên tảng nào đó trong một tháng gần đây, nghe đâu sau khi nổi tiếng, cô ta nhận được không ít hợp đồng quảng cáo mặt bảng, được coi là một người đẹp mà rất nhiêu người đàn ông chẳng dám hi vọng có thể chạm tới.
Nhưng một người phụ nữ như vậy, mà bây giờ ở bên cạnh Ngải Địch, đến cái danh phận cũng không có? Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Ngải Địch, vừa ngưỡng mộ mà vừa có chút ghen tị.
Còn Lâm Mỹ Tiên thấy có người nhận ra mình, vẻ mặt cô ta lúc này tức khắc trở nên lạnh lùng, tựa như cô ta không phải là con chó chăn cừu trong truyền thuyết, mà là một tiên nữ vậy.
Chung Vũ đi lên phía trước, nhiệt tình bắt tay với Ngải Địch và nói: “Anh Ngải Địch còn nhớ chúng tôi không? Trước đây chúng ta đã từng gặp mặt rôi, giấy chứng nhận của công ty anh chính là do tôi giải quyết đó..”
“Lãnh đạo Chung phải không, tôi còn nhớ, có thời gian thì qua tập đoàn Phong Trạch uống trà nhiều nhiêu nhé.”
Ngải Địch nói, không thể hiện cảm xúc gì.
Anh ta rõ ràng chỉ là đang nói những lời khách sáo thôi, nhưng Chung Vũ lại kích động đến muốn nhảy cẵng lên, quay đầu lại và nói: “Mọi người nghe thấy chưa, anh Ngải Địch vẫn còn nhớ tôi, còn mời tôi uống trà đó!”
“Anh Ngải Địch à, sắp tới đây anh mà muốn đầu tư vào dự án nào, thì cứ đến khu vực mới ở Dương Thành của chúng tôi nhé, chúng tôi thân làm công chức nhà nước, chắc chăn sẽ phục vụ tốt cho anh”
Lúc này trông dáng vẻ của Chung Vũ vô cùng nhiệt tình hiếu khách.
Thật tế nói trắng ra thì anh ta chính xác là đang thèm muốn những lợi ích trên người Ngải Địch.
Việc giành lấy được một doanh nghiệp nước ngoài như thế này là một chiến tích rất lớn, chỉ cân chiếm được một phân trong đó thôi, Chung Vũ anh ta đã có một tương lai xán lạn rồi.
“Ừm, sẽ có cơ hội”
Ngải Địch nói.
“Đúng rồi, anh Ngải Địch, nghe nói tập đoàn Phong Trạch các anh sẽ khai phá một khu vực hoàn toàn mới, không biết là các anh đã có bên cung ứng chưa?”
Có người lên tiếng với vẻ mặt ngại ngùng.
Ngải Địch cười nói: “Bên cung ứng thì chúng tôi không thiếu, có điều ở công trường của chúng tôi có thể là thiếu một vài con chó canh cửa đấy”
“Vậy anh xem chúng tôi có có được hay không? Gâu gâu gâu...
Đột nhiên có người bắt đầu giả tiếng chó sủa.
Đối với bọn họ, chỉ cần có thể được ôm chân Ngải Địch, vậy thì cho dù là làm một con chó thì cũng có làm sao? Đây là một người nước ngoài rất có quyền lực cơ mà
- -----------------