*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sân vận động Dương Thành, thời gian trôi qua từng phút.
Rất nhanh đã hết mười phút.
Thanh Tam Gia đã dẫn đầu đứng trên võ đài.
Bùi Nguyên Minh đang định đi lên, vào lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Bùi Nguyên Minh vô thức lấy điện thoại ra, nhìn thấy một ảnh chụp.
Trong ảnh là Trịnh Tuyết Dương và thư ký của cô, bị trói nhốt trong một căn phòng bừa bộn.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lập tức khó coi đến cực điểm, một loại sát ý lan tràn ra.
Vốn đĩ đang ở trên võ đài Thanh Tam Gia vốn đang một dáng vẻ cao thủ vô địch nhẹ nhàng thanh cao, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như bị hạ xuống, không khỏi rùng mình một cái.
Lúc này, quản gia nhà họ Thanh chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Bùi Nguyên Minh, lần này cùng Tam Gia của chúng tôi động thủ.
Tôi hy vọng cậu có thể toàn lực ứng phó, xuất ra phong phạm của Đại Hạ”
Nói xong ông ta quay lưng bỏ đi.
Khóe mắt Bùi Nguyên Minh khẽ co giật.
Đe dọa, đây là một lời đe dọa không che giấu.
Ngay sau khi tin nhắn đến, quản gia nhà họ Thanh cũng vừa bước tới, điều này đã ám chỉ mọi thứ rất rõ ràng.
Quản gia nhà họ Thanh muốn anh thua thì nhất định phải thua “đường đường chính chính”
, nếu không, Trịnh Tuyết Dương sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc dù Bùi Nguyên Minh không biết rõ Trịnh Tuyết Dương như thế nào lại bị rơi vào tay đối phương, nhưng lúc này anh cũng không dám đánh cược tin nhắn là giả.
Nhà họ Thanh nước Mỹ hành động vô sỉ như thế nào, anh đã thấy rồi.
Hít một hơi thật sâu, Bùi Nguyên Minh chậm rãi tiến lên võ đài.
Trong quá trình này, sát khí tỏa ra từ cơ thể anh dần dân thu lại.
“Nhà họ Thanh nước Mỹ, một trận đấu võ đài mà thôi, vậy mà lại lấy vợ tôi ra uy hiếp.
Không, người mà bọn họ muốn uy hiếp chính là Thế Tử Minh...
“Để giành chiến thẳng, không từ bất cứ thủ đoạn nào!”
“Vì các người muốn chiến thăng như vậy, tôi cho các người là được, nhưng tôi hy vọng các người nhà họ Thanh nước Mỹ có thể gánh chịu nổi hậu quả của chuyện này!”
Bùi Nguyên Minh bước từng bước cuối cùng, lúc này vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm.
Dưới võ đài, Hạ Vân nhìn trạng thái này của Bùi Nguyên Minh, khẽ nhíu mày, nói: “Lôi Tuấn Quang, có thể đã xảy ra chuyện, trạng thái của Tổng giám đốc Minh không ổn”
Lôi Tuấn Quang cũng nhận ra điều gì đó.
Bình thường đối mặt với một Thanh Tam Gia, Tổng giáo đầu làm sao có thể toát ra sát khí rõ ràng như vậy? Thanh Tam Gia hẳn là không đủ tư cách.