Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1229




Nghe thấy lời nói của Bùi Nguyên Minh, khán giả ồ lên. "Bùi Nguyên Minh, anh chỉ là con rể đến cửa mà thôi. Anh thực sự cho rằng mình là nhân vật chính sao? Nơi này có chỗ để anh nói chuyện à?" “Lại còn đánh một trận sẽ biết? Anh được là cái thả gì chứ?" Bùi Nguyên Minh mặc kệ những người này, mà là giêu cợt nhìn Thanh Tam Gia. "Chuyện này là chuyện giữa tôi và Thanh Tam Gia, các người có tư cách gì nói chuyện, các người câm miệng xem náo nhiệt không được sao?" Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. “Cậu muốn chết như vậy sao?" Thanh Tam Gia hai tay chắp sau lưng, trịch thượng nhìn xuống Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên Minh mim cười nói: “Tôi là tự mình cho ông một cơ hội, bởi vì khi ông chết ở trong tay tôi, đến lúc đó ông không cần dập đầu quỳ lạy nhận sai với tôi” "Xừ..." Vốn dĩ những người xem náo nhiệt nghe được những lời này đều hít khí lạnh.

Con rể đến cửa này thật đúng là không biết tốt xấu, thật sự là đang trêu chọc Thanh Tam Gia trước mặt rất nhiều người như vậy!

Chẳng lẽ anh ta không biết Thanh Tam Gia muốn giết anh chỉ bằng một cái tát sao?

Điều quan trọng nhất là, ở cấp bậc của Thanh Tam Gia, làm sao có thể tùy tiện giao chiến với hạng người vô danh chứ? "Cuống vọng, anh sao lại dám khiêu khích Thanh Tam Gia?" "Anh có tư cách gì khiêu chiền với Thanh Tam Gia? Anh là

Chương 1229

Nghe thấy lời nói của Bùi Nguyên Minh, khán giả ồ lên. "Bùi Nguyên Minh, anh chỉ là con rể đến cửa mà thôi. Anh thực sự cho rằng mình là nhân vật chính sao? Nơi này có chỗ để anh nói chuyện à?" “Lại còn đánh một trận sẽ biết? Anh được là cái thả gì chứ?" Bùi Nguyên Minh mặc kệ những người này, mà là giêu cợt nhìn Thanh Tam Gia. "Chuyện này là chuyện giữa tôi và Thanh Tam Gia, các người có tư cách gì nói chuyện, các người câm miệng xem náo nhiệt không được sao?" Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. “Cậu muốn chết như vậy sao?" Thanh Tam Gia hai tay chắp sau lưng, trịch thượng nhìn xuống Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên Minh mim cười nói: “Tôi là tự mình cho ông một cơ hội, bởi vì khi ông chết ở trong tay tôi, đến lúc đó ông không cần dập đầu quỳ lạy nhận sai với tôi” "Xừ..." Vốn dĩ những người xem náo nhiệt nghe được những lời này đều hít khí lạnh.

Con rể đến cửa này thật đúng là không biết tốt xấu, thật sự là đang trêu chọc Thanh Tam Gia trước mặt rất nhiều người như vậy!

Chẳng lẽ anh ta không biết Thanh Tam Gia muốn giết anh chỉ bằng một cái tát sao?

Điều quan trọng nhất là, ở cấp bậc của Thanh Tam Gia, làm sao có thể tùy tiện giao chiến với hạng người vô danh chứ? "Cuống vọng, anh sao lại dám khiêu khích Thanh Tam Gia?" "Anh có tư cách gì khiêu chiền với Thanh Tam Gia? Anh là cái thá gì?" “Để có thể đấu với Thanh Tam Gia, ít nhất anh phải là quán quân của một giải quốc nội nào đó? Không tự nghĩ tới thân phận địa vị của chính mình sao?"

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh giễu cợt, nói: "Câm cái miệng chó của các người cho tôi, có liên quan gì đến các người sao? Đến xem náo nhiệt thì im lặng mà xem. Nếu ai còn nói nhiều, tôi sẽ tát nát miệng người đó!" Nghe đến đây, toàn bộ khán giả đều vô cùng sửng sốt.

Mọi người sẽ không bao giờ nghĩ rằng thắng con rể đến cửa này lại dám đe dọa mọi người như vậy. Điều quan trọng nhất là khí thế của Bùi Nguyên Minh phát ra lúc này khiến bọn họ kinh hãi, đương nhiên không ai dám nói gì nữa.

Thanh Tam Gia lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, một lát sau mới nói: "Được, tôi đấu với cậu!" "Nhưng sống chết là duyên số, nếu chết thì cũng đừng trách tôi!"

Nghe câu trả lời này, Bùi Nguyên Minh mỉm cười. "Tôi cho cậu khởi động mười phút, mười phút sau chính thức bắt đầu." Thanh Tam Gia lạnh lùng nói, sau đó tự mình ngồi xuống.

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lạnh lùng, không nói nhiều lời. Đương nhiên, anh không cần thiết phải lấy thân phận Thế Tử Minh ra tay vào những dịp như hôm nay.

Như anh đã nói, Thanh Tam Gia không xứng.... .

||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||

Cùng lúc đó, quản gia nhà họ Thanh nhìn Bùi Nguyên Minh, hai mất híp lại thành một đường đen kịt. Trên mặt ông ta nở nụ cười tự mãn, vốn dĩ là thủ đoạn dùng để đối phó với Thế Tử Minh, nhưng ông ta không ngờ vào lúc này lại vui vẻ như vậy.

Khi đến góc tối của sân vận động, ông ta lấy điện thoại di động ra và bầm một dãy số. “Chuyện đó làm tới đâu rồi? Người chúng tôi muốn đã bắt được chưa?" Quản gia nhà họ Thanh lạnh lùng nói. "Quản gia đừng lo lắng, người đã bị bắt, theo yêu cầu của ông, vẫn còn sống!"Người đầu dây bên kia giễu cợt nói.

Quản gia nhà họ Thanh cười lạnh nói: "Hôm nay Tam Gia còn muốn đảnh võ đài. Trước khi ngài ấy đánh xong, các người đừng làm chuyện dư thừa gì cả!" "Khi hai người phụ nữ này trở nên vô dụng, tôi sẽ xin Tam

Gia thưởng cho các người làm đồ chơi." "Vâng!" Một giọng nói kính cẩn vang lên từ bên kia.

Cúp điện thoại xong, quản gia nhà họ Thanh hai tay chắp ra sau lưng, chế nhạo: "Bùi Nguyên Minh, con rể đến cửa, có tư cách gì mà nhảy nhót trước mặt Tam Gia?" "Tôi không quan tâm cậu có năng lực thật hay là giả." "Vì là con rể đến cửa nên cứ coi như đồ bỏ đi!” “Có một số việc, cậu không đủ tư cách ra mặt." động ra và bầm một dãy số. “Chuyện đó làm tới đâu rồi? Người chúng tôi muốn đã bắt được chưa?" Quản gia nhà họ Thanh lạnh lùng nói. "Quản gia đừng lo lắng, người đã bị bắt, theo yêu cầu của ông, vẫn còn sống!"Người đầu dây bên kia giễu cợt nói.

Quản gia nhà họ Thanh cười lạnh nói: "Hôm nay Tam Gia còn muốn đảnh võ đài. Trước khi ngài ấy đánh xong, các người đừng làm chuyện dư thừa gì cả!" "Khi hai người phụ nữ này trở nên vô dụng, tôi sẽ xin Tam

Gia thưởng cho các người làm đồ chơi." "Vâng!" Một giọng nói kính cẩn vang lên từ bên kia.

Cúp điện thoại xong, quản gia nhà họ Thanh hai tay chắp ra sau lưng, chế nhạo: "Bùi Nguyên Minh, con rể đến cửa, có tư cách gì mà nhảy nhót trước mặt Tam Gia?" "Tôi không quan tâm cậu có năng lực thật hay là giả." "Vì là con rể đến cửa nên cứ coi như đồ bỏ đi!” “Có một số việc, cậu không đủ tư cách ra mặt."

- -----------------