*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bùi Nguyên Minh, anh không sao chứ? Bọn họ có làm gì anh không?" Trịnh Tuyết Dương không để ý tới xung quanh, trực tiếp ôm lấy Bùi Nguyên Minh xem xét anh từ trên xuống dưới có bị thương chỗ nào không.
Chuyện lân này đã khiến cô lo lắng đến mực suýt chút nữa hôn mê, nếu như cô không cố gắng chống đỡ, chỉ sợ bây giờ cô đang nằm ở trong bệnh viện.
"Bà xã, anh không sao, em đừng khóc chúng ta trở về đi."
Bùi Nguyên Minh ôn nhu lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Trịnh Tuyết Dương.
Chuyện này anh khẳng định sẽ truy cứu tới cùng, nhưng lúc này không nên nói ra những thứ này ở trước mặt Trịnh Tuyết Dương.
"Trước tiên anh cứ đưa Diêu Kỳ đến sân bay đã, cô ấy vì chuyện của anh mà sắp trễ chuyến bay rồi."
"Em có chuyện muốn bàn với cậu và mọi người một chút."
Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh liên nghe theo lời của Trịnh Tuyết Dương dẫn Lục Diêu Kỳ rời đi, anh đưa cô đến sân bay quốc tế Dương Thành.
Một bên khác, Thanh Khánh đã sai người đi tìm một vị luật sư tới làm chứng.
"Hai vị, dựa theo hiệp nghị của hai người bắt đầu từ giờ phút này, cổ phần trong tay của cô Trịnh Tuyết Dương đều chuyển nhượng sang tên của nhà họ Thanh”
Luật sư vừa nói, vừa lấy ra một văn kiện để hai bên ký tên.
"Được rồi, tôi biết rồi!" Trịnh Tuyết Dương cố nén khó chịu ở trong lòng, ký tên của mình vào văn kiện.
Đây là công ty mà cô đã cố găng phấn đấu rất lâu mới có được, nhưng hôm nay lại phải chắp hai tay nhường cho người khác.
Người nhà họ Thanh khi nhìn thấy bản hợp đồng được kí, thì ai nấy cũng mỉm cười vui vẻ ra mặt.
Giờ phút này Thanh Khánh còn mèo khóc chuột giả vờ từ bi mỉm cười nói: "Tuyết Dương à, cháu đã quá quen thuộc với công ty Bạch Vân rồi, hơn nữa còn có một số hạng mục đang hợp tác với những công ty khác."
"Cậu cảm thấy cháu có thể tới công ty làm quản lý, mỗi tháng cậu sẽ phát cho cháu bảy mươi triệu VNĐ tiền lương thế nào?" "Bảy mươi triệu VNĐ đó!" Người nhà họ Thanh cười cười mở miệng nói.
"Đúng đó, bây giờ đi ra bên ngoài làm công, một tháng có thể kiếm được mấy triệu Việt Nam Đồng cũng đã rất tốt rồi!" "Vì mọi người xem cháu là người một nhà, cho nên mới trả lương cao như vậy cho cháu đấy!" "Cháu nhất định phải trân trọng cơ hội này!" Đương nhiên là nhà họ Thanh chẳng những muốn có được công ty Bạch Vân, họ còn muốn bóc lột tất cả sức lao động của Trịnh Tuyết Dương.
"Cậu à, cảm ơn cậu đã quan tâm nhưng cháu xin được từ chối ý tốt này" Trịnh Tuyết Dương cố
- -----------------