*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhóm người này không làm gì sai, Bùi Nguyên Minh đắc tội với bọn bọ, hơn nữa còn bị bắt đi, như vậy cậu ta nhất định phải chết!" "Cháu chờ ngày tái hôn đi!" Khóe miệng Thanh Quốc Lai nhếch lên nụ cười tươi, hiện tại anh ta không thể chờ đợi thêm được nữa.
Theo thỏa thuận, tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh kia sẽ nhanh chóng bị giết chết? Tên phế vật đó dám bắt anh ta quỳ xuống! Hiện tại bị những tên tội phạm bắt, đúng là xứng đáng! Nhìn thấy tất cả mọi người đều cười chế giễu, Trịnh Tuyết Dương tuyệt vọng, nháy mắt, cô liên quỳ gối xuống trước mặt bà cụ Thanh Kiều, khóc nói: "Bà ngoại, cho dù Bùi Nguyên Minh có là người như thế nào thì anh ấy cũng vẫn là cháu rể nhà họ Thanhi" "Chẳng lẽ bà quên rồi sao? Lúc trước vào sinh nhật làm anh ấy còn dốc hết tâm sức để tặng quà cho bài”
"Cho dù bà không coi trọng anh ấy, nhưng cầu xin bà, hãy ra tay cứu anh ấy đi!" Bà cụ Thanh Kiều cũng chỉ cười lạnh: 'Một viên thuốc mà muốn mua chuộc lòng bà? Cậu ta đang nằm mơi" "Tuyết Dương, nếu cháu còn coi chúng ta là người nhà, vậy thì đừng để tâm đến chuyện này!" "Đợi sau khi tin tức cậu ta chết truyền ra, cháu làm thủ tục mất chồng, bà ngoại sẽ an bài cho cháu lấy một người tốt hơn!" Đây là mục đích của nhà họ Thanh.
Chỉ cân Bùi Nguyên Minh chết, liền ép Trịnh Tuyết Dương tái hôn.
Như thế có thể tiến gần hơn đến mục đích chính của bọn họ, giành lấy đống cổ phần của công ty Bạch Vân.
Trịnh Tuyết Dương không nhận ra âm mưu của người nhà họ Thanh, giờ phút này cô ôm lấy chân của bà Thanh Kiều, nức nở nói: 'Bà ngoại, hiện tại cháu xin bà cứu anh ấy! Xin bà đó!" "Không phải bà muốn cổ phần của công ty Bạch Vân sao? Chỉ cần bà đồng ý cứu anh ấy, cháu sẽ đem cổ phần công ty cho bà!" Nghe thấy Trịnh Tuyết Dương nói vậy, bà Thanh Kiều sửng sốt trong giây lát.