*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lời này của cậu hai là thật sao?”
"Nếu đã như vậy, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành, trước lúc diễn ra đại lễ chúng tôi sẽ cho cậu hai một bất ngời”
Lúc này bà cụ Thanh Kiều và mọi người đều đầy phấn khởi.
Chỉ giải quyết một tên Bùi Nguyên Minh thì có thể đổi lấy sự tự do, đây chính là vụ làm ăn hời nhất trên đời mà không gì có thể sánh bằng.
Đặc biệt đối với nhà họ Thanh, họ vốn còn luyến tiếc không thể quên công ty Bạch Vân kia, chỉ là do vướng phải quan chức cấp cao của bộ quân sự ở Lĩnh Nam nên không dám ra tay.
Nhưng bây giờ nếu có Bùi Văn Kiên chống lưng, họ sẽ không còn lo gì nữa.
Nhìn thấy sự vui mừng phấn khởi của mấy người này, vẻ mặt của Bùi Văn Kiên lại lạnh lùng.
Anh ta cũng đã nhận được tin về sự thất bại của La Hàn Trác.
Chuyện tổng giáo đầu doanh trại Quý Đức muốn tham dự lễ nghi thay đổi phương pháp phòng vệ của quan chức cấp cao anh ta cũng biết.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta lại đột ngột xuất hiện để ra lệnh cho ba dòng họ lớn này.
Bởi vì, một ngày nào đó thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh mà bại lộ, thì liệu ba dòng họ lớn này có còn dám ra tay với anh ta hay không? Có cho họ chục lá gan thì họ cũng không dám.
Đẩn lúc đó, sự bố trí trước đó của nhà họ Bùi ở Đà Nẵng có thể sẽ thất bại.
Vì vậy nên anh ta mới chuẩn bị để cho những người này nhanh chóng hành động.
Có thể thành công dĩ nhiên là chuyện tốt.
Mà nếu có thất bại thì, dòng họ nhà họ Bùi cũng không chịu thiệt thòi.
Vì chỉ có như vậy, mọi người mới có thể đoàn kết cùng nhau.
Dù cho có biết được thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh thì họ cũng không thể không tiếp tục đứng về phía dòng họ nhà họ Bùi.
Đợi đến khi Bùi Văn Kiên rời đi, ba người đứng đầu của ba dòng họ lớn này mới có thế ngồi xuống.
La Thành Côn do dự lên tiếng: "Bà cụ Thanh