*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên mặt Lý Đình Duy lộ rõ vẻ ngưỡng mộ và sùng bái.
Tổng giáo đầu của doanh trại Quý Đức, đó là một thần thoại của quân đội, một thần thoại sống.
Lý Thành Đức lúc này toàn thân hơi chấn động nói: "Cái gì, tổng giáo đầu có thể sẽ đảm nhận chức vị ông lớn trong quân đội sao? Chuyện này là thật sao?”
"Tuyệt đối chính xác, ngoài ông ta ra, còn có ai có cái tư cách đó nữa chứ?”
Lý Đình Duy cảm khái trả lời.
Lý Thành Đức hít một hơi thật sâu và nói: "Nếu mà như vậy thì chúng ta càng nên tranh thủ lấy được sự đồng ý của ông ta”
"Chỉ cần ông ta có thể đồng ý, vậy thì lần này không chỉ là hôn sự của tôi mà đặc biệt là từ đó nhà họ Lý của ta ở Hà Nội có được mối quan hệ thân thiết với ông lớn tương lai của quân đội”
"Nói không chừng dựa vào mỗi quan hệ này, nhà họ Lý chúng ta ở Hà Nội sau này sẽ có thể lọt vào hàng ngũ 10 dòng họ lớn có sức ảnh hưởng nhất”
Lý Thành Đức vẫn còn một câu chưa nói ra, nếu như mình có thể tạo dựng được mối quan hệ với tổng giáo đầu vậy thì nhà họ Lý ở Hà Nội sẽ không còn ai dám đe dọa đến địa vị của mình nữa.
Lý Đình Duy trâm mặc trong chốc lát rồi nói: “Được rôi, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách”
“Chứng hôn, loại chuyện nhỏ này, tôi nghĩ tổng giáo đầu chắc sẽ không từ chối đâu”
"Vậy thì tốt quá rồi!”
Lý Thành Đức kích động không gì có thế sánh được.
Vậy xem ra, nghi lễ lần này thật đúng là cơ hội tốt để cho mình chính thức lên nắm quyền.
Không những có thể liên hôn cùng với nhà họ Hạ, mà đặc biệt còn có thể kết thân với tổng giáo đầu! “Đến lúc đó, cái gì mà Bùi Văn Kiên, Thế Tử Minh, đều sẽ bị tôi dẫm đạp dưới chân!”
“Nhà họ Lý, nhất định sẽ nằm trong tay tôi!”
Lý Thành Đức đưa tay ra sau lưng, trên mặt đầy vẻ mong chờ, như thể đã nhìn thấy một tương lai huy hoàng của bản thân.
Ở vườn hoa Hoàng Gia, Bùi Nguyên Minh cúp cuộc điện thoại trong tay mình.
Vừa nãy bên phía Đường Nhân Đô mới gọi