*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không nghe được người trong cuộc nói gì sao?”
Sắc mặt của Viên Cảnh Thiên phát rét.
Thanh Quốc Lai cần răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn quỳ xuống dập đầu một cái: “Anh Minh, thật xin lỗi, tôi đảm bảo sau này sẽ không có những chuyện tương tự xảy ra nữa”
Thấy Thanh Quốc Lai quỳ xuống dập đầu, Bùi Nguyên Minh móc một tờ tiền giấy từ trên người ra sau đó nhét vào trước mặt của Thanh Quốc Lai, mỉm cười nói: “Ngoan, lần sau quỳ sớm một chút, tôi sẽ thưởng thêm cho cậu mấy đồng tiên nữa.”
“Anh!”
Thanh Quốc Lai tức giận đến mức cả người không ngừng run rẩy, anh ta biết Bùi Nguyên Minh cố ý làm vậy.
Nhưng mà ở trước mặt của Viên Cảnh Thiên, anh ta căn bản là không dám nổi điên lên.
Thấy thái độ này của Thanh Quốc Lai, Viên Cảnh Thiên ngược lại rất là hài lòng, nói: “Cút đi, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa”
“Nhưng mà Thanh Thiếu Bình, giao tình giữa ông và tôi đến đây là chấm dứt”
Viên Cảnh Thiên cảm thấy mình đã cho Thanh Thiếu Bình rất nhiều mặt mũi rồi.
Nếu như là ở những nơi khác, anh ta đã dùng một tay để bóp chết tất cả những người này dám tìm phiền phức đến cho Tổng giáo đầu từ lâu rồi.
Bây giờ là vì muốn che giấu thân phận thật của Tổng giáo đầu cho nên anh ta mới không thể không như vậy.
“Chuyện này...”
Sắc mặt của Thanh Thiếu Bình chỉ còn lại một màu đen nhánh, không dễ dàng gì mới leo được lên cái cành cao là Viên Cảnh Thiên này, bước tiếp theo ông ta đã có thể mượn danh nghĩa của Viên Cảnh Thiên để đi gặp Tổng giáo đầu móc nối quan hệ, không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy! “Vậy thì Thanh Thiếu Bình tôi đi trước, Tổng chỉ huy Thiên yên tâm, sau này tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ đứa con bất hiếu này, ngày khác tôi sẽ trở lại viếng thăm!”
Thanh Thiếu Bình sầm mặt lại rôi quay người đi.
Đến khi đám người nhà họ Thanh rời đi, Viên Cảnh Thiên mới hướng mặt về phía Bùi Nguyên
- -----------------