Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1051




Bùi Nguyên Minh cười như không cười nhìn người thanh niên tên là Lâm Long này, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.

Khó trách Trịnh Khánh Vân lại muốn anh tự mình tới đây đến như vậy, xem ra mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, sâu rệp ở đây quá nhiêu.

Hơn nữa, thái độ của con rệp trước mắt này còn khiến cho Bùi Nguyên Minh rất khó chịu.

Nếu như người thanh niên này chỉ là một người theo đuổi thông thường thì cùng lắm Bùi Nguyên Minh cũng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn xem một chút, mà nói không chừng nếu như anh nhìn vừa ý người này thì sẽ còn giúp anh ta một tay.

Nhưng mà bây giờ, thấy được dáng vẻ cậu ấm ăn chơi, cậy mạnh để cướp đoạt những thứ mình thích như thế này rồi, Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ không để cho em vợ mình rơi vào trong tay thứ người như vậy.

Cũng vào lúc này, khi Bùi Nguyên Minh còn chưa nói hết thì Trịnh Khánh Vân đã nổi giận, cô ta khẽ kêu lên nói: “Lâm Long, từ đầu tôi đã nói với anh rất rõ ràng rằng chuyện tôi và anh là không thể nào đâu!”

“Anh có tư cách gì mà quản chuyện của tôi chứ!”

“Tư cách sao?” Lâm Long cười.

“Ở Đại học Dương Thành này, Lâm Long tôi đây đại biểu cho hết thảy mọi thứ, tôi muốn người nào làm bạn gái của tôi thì người đó nhất định phải làm bạn gái của tôi!”

“Đây chính là quy tắc của Đại học Dương Thành, em không hiểu sao?”

“Các bạn học ở đây có người nào không biết chuyện những tên đàn ông dám tranh giành phụ nữ với tôi không bị đánh què chân thì chính là bị đánh gãy tay chứ?

Lâm Long dương dương đắc ý lên tiếng.

Lâm Long là cậu ấm của Tập đoàn Đế Hào, lúc bình thường người đến tìm anh ta nịnh bợ, móc nối quan hệ vô cùng nhiều.

Hơn nữa cách làm người của cái tên Lâm Long này luôn luôn ngang ngược hõng hách, chỉ cân một lời không hợp thì sẽ lập tức động chân động tay, cho nên anh ta nghiễm nhiên trở thành bá chủ một phương ở Đại học Dương Thành, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Nghe nói có một cô giáo bị anh ta để ý đến, từ chối hay trốn tránh sao cũng không thể dứt ra được đến cuối cùng chỉ đành làm bạn gái của Lâm Long mấy tháng.

Trịnh Khánh Vân lại dám ba lần bốn lượt từ chối anh ta, bây giờ còn dẫn theo một người đàn ông không biết nhặt từ chỗ nào ra đến trường học khoe khoang, hành động này chính là không cho Lâm Long anh ta mặt mũi!

Lúc này, mấy tên lâu la nịnh bợ mặc quần áo bóng rổ ở phía sau lưng của Lâm Long cũng rối rít đi ra, lớn tiếng quát mắng.

“Trịnh Khánh Vân, anh Long của chúng tôi có thể vừa ý cậu thì đó chính là may mắn của cậu đấy!”

“Thế mà cô lại không biết điều như vậy, tùy tùy tiện tiện tìm một tên đàn ông khác từ bên ngoài đến, thật sự là đã làm mất hết mặt mũi của anh Long nhà bọn tôi rồi!”

“Cứ coi như là cô có muốn tìm một tên đàn ông khác đi chăng nữa thì cũng phải chờ anh Long nhà chúng tôi chơi chán cô xong, đến lúc đó cô mới có thể đi tìm!”

“Cho đến bây giờ, chưa một ai trong số những người phụ nữ được anh Long nhà chúng tôi coi trọng mà có thể chạy thoát được “Chúng tôi cũng đã khuyên cô từ sớm rồi mà, mau chóng phục tùng anh Long của bọn tôi đi, giả bộ trong sạch như băng làm cái gì chứ?”

Những tên đàn em thích nịnh bợ đi theo chân này mỗi người góp vào một câu, ngôn ngữ cũng không có từ nào là lọt tai nhưng sau đó cả đám lại ha ha cười to lên.

Những người theo đuổi khác của Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy vô cùng tức giận nhưng cuối cùng lại không dám nói gì.

Hơn nữa, phía sau Lâm Long còn có cả một Tập đoàn Đế Hào, cho nên người bình thường căn bản là không thể trêu chọc nổi.

Điểm mấu chốt nhất là, bản thân Lâm Long là một sinh viên có năng khiếu về môn thể dục, người cao dáng thô. Nghe nói là từ nhỏ đã luyện tập Tán Đả, tùy tùy tiện tiện cũng có thể quật ngã được hai, ba anh chàng thanh niên yếu đuối, cho nên căn bản là không có người nào dám trêu chọc anh ta.

Ngay lúc đó, Lâm Long lại vẫy tay một cái, ngắt ngang tiếng cười và ý định tiếp tục nói của những người khác, sau đó anh ta khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Bùi Nguyên Minh nói: “Được rồi, nói nhảm đến đây thôi, nhanh chóng bò ra ngoài này đi, tôi không có nhiều thời gian đâu”

“Nếu như anh không muốn bò, vậy thì tôi đảm bảo một chút nữa anh có muốn bò cũng không có cách nào bò ra được, chỉ có thể đợi người lấy cáng đến để khiêng anh đi ra ngoài mà thôi!”

Ngay lúc này, Lâm Long vô cùng kiêu ngạo và hống hách. Ở trong mắt của anh ta, Bùi Nguyên Minh đã là một tên bỏ đi.

Mà vốn dĩ là ở phía xa xa kia đang có mấy người bảo vệ đi tuần tra nhưng mà từ đằng xa nhìn thấy được một trong hai phe đang gây chuyện là Lâm Long thì không còn một ai quay đầu lại nữa, tất cả đều thẳng lưng mà đi mất.

Từ một điểm này là đã có thể nhìn ra được rốt cuộc là cái tên Lâm Long này ngang ngược và hống hách đến trình độ nào ở trong trường Đại học Dương Thành.

“Khánh Vân, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Vừa lúc đó, một nam sinh viên ăn mặc rất hợp mốt đi đến, cau mày mở miệng.