Chàng Rể Quyền Quý

Chương 87




CHƯƠNG 87

Phương Bình lắc cổ tay, vén ống tay áo lên một chút, cố ý để lộ ra chiếc đồng hồ Vacheron constantin hơn 600 triệu trên cổ tay.

“Các vị, đây là danh thiếp của tôi.”

Phương Bình kiêu ngạo nói, còn chẳng buồn chào hỏi, chỉ ném mấy tấm danh thiếp cho nhà Trương Uyển Du.

“Tôi đi du học ở Anh về, mấy năm trước đều sống và phát triển ở nước ngoài. Năm nay vừa về nước, trước mắt đang đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc ở công ty bất động sản Hải Dương, là công ty bất động sản lớn nhất ở Thành Bắc.” Phương Bình nói một cách đầy cảm giác ưu việt.

Lý Chấn lộ vẻ hài lòng, cảm giác Phương Bình đã làm ông ta mở mày nở mặt.

“Phương Bình là du học sinh về nước có trình độ học vấn cao! Theo tôi được biết, hình như Lâm Tinh Vũ còn chả học qua đại học nhỉ?” Lý Chấn càng nói càng hăng: “Hơn nữa, Phương Bình người ta còn là người tuổi trẻ tài cao, tự gầy dựng sự nghiệp, trước mắt còn là tổng giám đốc công ty bất động sản Hải Dương nữa, cả công ty chỉ có Phương Bình được quyết định mọi việc!”

Sắc mặt của Lư Ngọc Trân trở nên khó coi.

Đồ con ghẻ Lâm Tinh Vũ này hoàn toàn bị người ta lôi ra làm chủ đề soi mói, thành đầu đề mỗi câu chuyện, so với con rể nhà Lý Chấn thì đúng là cách biệt như trời đất.

Lần này, cả bữa cơm này, bà ta không tìm được cơ hội nào để khoe khoang về thành tựu của Uyển Du nữa rồi.

Đến con gái mình cũng đã bị mỉa mai tới mức không nói lại được một câu.

Đúng là không nên để Lâm Tinh Vũ ăn bữa cơm này!

“Theo tôi biết, tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Dương không phải họ Phương?” Lâm Tinh Vũ điềm nhiên nói.

“Lâm Tinh Vũ, lời này của cậu là có ý gì?” Lý Chấn khẽ cau mày, rất không vui mà chất vấn: “Cậu thì biết cái quái gì? Cả ngày theo người ta bán đồ nướng, chắc còn chưa nghe nói đến công ty bất động sản Hải Dương chứ gì, còn làm vẻ hiểu biết lắm.”

Lâm Tinh Vũ nói: “Tôi chỉ thấy hơi hiếu kỳ thôi. Nếu đã là tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Dương, tại sao lại đi mua căn nhà loại kém nhất trong khối căn hộ của công ty mình?”

Bốp!

Lý Chấn đập bàn, tức giận nói: “Cậu nói cái gì? Căn hộ của nhà tôi là căn loại kém nhất? Loại ở rể phế vật như cậu có mua nổi một căn nhà hơn 3 tỷ không? Cậu nướng đồ ăn thuê cho người ta, một tháng kiếm nổi 15 triệu không? Cả đời này cũng chả mua nổi cái toilet của nhà tôi nữa!”

“Tôi nói thật thôi mà.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên đáp.

Căn hộ có giá hơn 3 tỷ 6 ở Thủy Nguyên Hoa Uyển vốn là căn hộ loại kém nhất, căn hộ mà anh mua đó có giá hơn 6 tỷ 9 cũng mới chỉ thuộc loại tầm trung.

Hơn nữa, chiều nay anh mới gặp Tưởng Kỳ, tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Dương, không biết lại lòi ở đâu ra thêm một tổng giám đốc nữa.

“Có một loại người nha, vốn chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lại có cái thói ganh ghét.” Phương Bình cười lạnh nói, anh ta lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ: “Anh tên là Lâm Tinh Vũ đúng không? Tôi thật sự không hiểu tại sao một người đàn ông trưởng thành như anh lại đi ở rể. Mà đi ở rể thôi cũng bỏ qua, nhưng sao lại không biết xấu hổ như thế. Bản thân không có tiền, không làm vợ mình mở mày mở mặt được, không mua được nhà cho gia đình, nên đố kỵ với người ta?”

“Anh là một kẻ ăn bám làm trợ lý cho vợ, tôi thấy người ở tầng lớp như tôi mà nói chuyện với anh thì đúng là tự sỉ nhục thân phận của mình!”