Chàng Rể Quyền Quý

Chương 86




CHƯƠNG 86

“Tôi nói nha, lão Trương, lão Lư, hai ông bà cứ kể Uyển Du giỏi thế này, tài thế kia, đã phấn đấu đến vị trí tổng giám của tập đoàn này nọ, nhưng không phải con bé vẫn là đi làm thuê hay sao?” Lý Chấn một mực giữ thái độ chỉ điểm giang sơn, chậm rãi nói: “Phương Bình nhà chúng tôi, tự mở một công ty bất động sản đó nha.”

Sắc mặt của Trương Uyển Du bắt đầu hơi khó coi.

“Đúng rồi.” Lý Chấn đắc ý nói: “Hôm nay tôi đãi khách không phải vì chuyển nhà sao. Chính là nhà mà Phương Bình mua cho, hơn 3 tỷ 6 lận đó, còn ở khu chung cư cao cấp của khu Thành Bắc nữa, Thủy Nguyên Hoa Uyển.”

“Thủy Nguyên Hoa Uyển?” Lâm Tinh Vũ nghi vấn hỏi.

“Hả, cậu cũng từng nghe nói đến Thủy Nguyên Hoa Uyển à? Sao biết thế?” Lý Chấn nổi hứng, hỏi.

“Hai ngày trước tôi vừa đi qua đó xong.” Lâm Tinh Vũ đáp.

“Đi qua đó? Thế chắc cậu được mở mang tầm mắt rồi chứ hả?” Lý Chấn bắt đầu nói thao thao bất tuyệt: “Lão Trương, lão Lư, chắc hai ông bà chưa đến đó nên không biết rõ lắm, có thể hỏi con rể nhà mình này. Thủy Nguyên Hoa Uyển là khu chung cư cao cấp nổi tiếng của khu Thành Bắc, giá 300 triệu một mét vuông. Môi trường sống ưu mỹ, cả chung cư được thiết kế đồng bộ, quản lý nghiệp vụ đều là hàng hàng đầu. Đâu có cũ kỹ tồi tàn, đến bãi đậu xe dưới lòng đất cũng không có như khu chung cư Giang Trì này chứ.”

“Tôi nói cho ông bà biết, nếu có tiền thì phải mau chuyển nhà đi.” Lý Chấn nắm bắt cơ hội không ngừng khoe khoang: “Tôi ấy à, cũng may nhờ có Lan biết phấn đấu, tìm được một người con rể tốt như Phương Bình, là du học sinh từ nước ngoài trở về. Các cụ khi xưa nói đâu có sai, đàn ông sợ chọn nhầm nghề, phụ nữ sợ lấy nhầm chồng. Ông nói có phải không, lão Trương?”

“Cũng đúng.” Trương Minh Viễn miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.

“Chứ còn gì nữa. Ông cứ nói Uyển Du ở công ty tài giỏi thế này thế kia, nhưng chẳng phải hai ông bà vẫn phải sống ở khu chung cư tồi tàn Giang Trì đó sao?” Biểu cảm Lý Chấn đắc ý nói.

Sắc mặt Lư Ngọc Trân tím tái, lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ.

Đang yên đang lành lại để Lý Chấn có cơ hội mượn chuyện nọ xọ chuyện kia.

“Ai kêu cậu lắm lời thế?” Lư Ngọc Trân trầm giọng hỏi: “Cậu đến Thủy Nguyên Hoa Uyển làm gì?”

“Đi mua nhà.” Lâm Tinh Vũ thành thật đáp.

“Cái gì? Cậu nói cậu đến Thủy Nguyên Hoa Uyển mua nhà?” Lư Ngọc Trân sững sờ một hồi, sau đó chuyển thành tức giận.

“Lâm Tinh Vũ, cậu đừng có bốc phét nữa được không? Đừng làm tôi mất mặt thêm nữa!” Lư Ngọc Trân nổi giận đùng đùng mắng, cứ tưởng con gái mình đã có tiền đồ, hôm nay có thể nở mày nở mặt được rồi.

Nào ngờ lại phải đi so bì với con rể nhà người ta.

Vốn đang tức anh ách, mà Lâm Tinh Vũ còn ra mặt bốc phét nữa.

“Lão Lư, bà cứ để cho Lâm Tinh Vũ nói đi.” Lý Chấn cười híp mắt hỏi: “Lâm Tinh Vũ, cậu mua nhà gì? Bao nhiêu mét vuông? Ở tòa nào? Trang trí theo phong cách gì?”

“Quên rồi.” Lâm Tinh Vũ nói, anh tuỳ tiện chọn đại một căn, nên đâu có nhớ được nhiều như thế.

“Ha ha! Quên rồi?” Lý Chấn bật cười ha hả: “Tôi bảo nha, thanh niên thì phải làm nhiều chuyện thiết thực, kiếm nhiều tiền thì mới đúng. Đừng lúc nào cũng muốn chém gió để lấy lòng mọi người, như vậy sẽ làm trò cười cho người ta đấy biết không”

Lâm Tinh Vũ kiếp nhược thế nào chẳng lẽ ông ta lại không biết? Vậy mà còn giả vờ giả vịt nói là mua nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển? Đừng chọc cười người khác thế chứ.

“Đúng là không so sánh thì không nhìn ra được sự chênh lệch.” Lý Chấn nói một cách rành mạch: “Lão Lư, bà nói xem, cùng là con rể, mà sao lại chênh nhau nhiều thế chứ?”

“Bà xem Phương Bình người ta chẳng nói một tiếng nào, nhưng người ta có năng lực bản lĩnh, chứ không phải chỉ biết ba hoa bốc phét như ai kia.”

“Phương Bình, con cũng tự giới thiệu với mọi người một chút đi.” Thần sắc Lý Chấn đắc ý nói.