Chàng Rể Quyền Quý

Chương 7




CHƯƠNG  7

“Mẹ, tại sao cái gì cũng phải nghĩ đến dựa vào người khác chứ, không thể dựa vào chính mình được ư?” Trương Uyển Du nói.

“Dựa vào chính mình? Hay, nói hay lắm.” Lư Ngọc Trân cười khổ, sắc mặt bất mãn nhìn Trương Minh Viễn: “Con gái của ông vì ông mà bôn ba bị liên lụy chịu phải ấm ức, ông thì sao, có thể làm cái gì?”

Trương Minh Viễn hít một hơi, vẻ mặt tràn đầy ưu sầu.

Lâm Tinh Vũ đã nghỉ tới cục diện ở trong nhà, im lặng đi vào trong phòng bếp.

“Ăn cơm thôi.”

Lâm Tinh Vũ nấu cơm xong, dọn bát đũa xong rồi, một nhà ngồi quanh bàn ăn, ai nấy cũng đều trầm mặc.

“Lâm Tinh Vũ, cậu cũng đã nghe lời mà Trương Tuyết Nhàn đã nói rồi đó…” Sắc mặt của Lư Ngọc Trân ngưng trọng, nhìn Lâm Tinh Vũ.

“Mẹ.” Trương Uyển Du buông đũa xuống: “Con sẽ không bởi vì người khác ép buộc mà ly hôn với Lâm Tinh Vũ đâu.”

“Sao vậy? Chẳng lẽ con thích cậu ta rồi.” Lư Ngọc Trân trừng mắt nhìn con gái: “Con không biết tình huống nhà máy của ba con như thế nào à, tiền lương thiếu nợ nhân viên đã mấy tháng rồi, sắp phá sản đến nơi, đến lúc đó người một nhà chúng ta uống gió tây bắc đúng không?”

“Còn nữa, con cho rằng chuyện này đơn giản như vậy hả? Lâm Tinh Vũ đã đắc tội với vợ chồng Trương Tuyết Nhàn, còn đánh Trương Việt Bân.” Lư Ngọc Trân nổi giận: “Bọn họ sẽ trút giận vào gia đình chúng ta, ly hôn là lựa chọn tốt nhất, đừng có để cái tên vô dụng này liên lụy tới mình.”

Trương Uyển Du cắn môi, không nói lời nào.

Nhìn thấy con gái như thế này, Lư Ngọc Trân nghiêm túc nói: “Trương Minh Viễn, ông còn ngồi im ở đó làm gì, khuyên con gái đi chứ.”

Biểu cảm của Trương Minh Viễn bất đắc dĩ, trầm mặc không nói.

Lâm Tinh Vũ ăn xong một chén cơm, dọn dẹp bát đũa, trở về phòng mình.

Anh khoanh chân lại ngồi ở trên giường.

Ngồi thiền là thói quen đã hình thành mấy chục năm của anh.

Không quan tâm gió thổi nắng có thế nào, không quan tâm thế lực ở bên ngoài.

Tâm anh mảy may không dao động.

Đây là phương pháp một bát nước, tưởng tượng mình như là một bát nước trong vắt, trong vắt không có một hạt bụi, chuyện thế tục hồng trần giống như là bụi bặm ở trong nước, cuối cùng sẽ lắng đọng xuống dưới.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Lâm Tinh Vũ bỗng nhiên đưa tay ra kẹp lấy một viên đá cuội màu đen ở trên đầu giường, hai ngón tay lắc một cái, trong nháy mắt, viên đá cuội biến thành bột phấn trượt xuống khỏi khe hở ngón tay anh…

“Nội kình thành công rồi.” Lâm Tinh Vũ tự lẩm bẩm, trong ánh mắt có vẻ kích động.

Sư phụ đã từng nói cái ngày mà mình tu luyện nội kình thành công, lúc đó mới được xem như là truyền nhân long phủ thực thụ.

Lúc đó, anh mới có thể rời núi, mang theo ngọc bài tìm người của nhà họ Ninh ở Đế Kinh, cổ dược, tiền tài, con người, mặc sức cho anh thuyên chuyển. Con đường võ đạo vô bờ bến, tu thành nội kình rồi, bạn mới có thể tiếp xúc với người trong võ thuật cổ, tìm kiếm thành tựu cao hơn, theo đuổi đỉnh cao của vận mệnh.

Kẻ thù của long phủ rất nhiều, trước lúc này mình không thể làm bại lộ mọi thứ, nếu không tính mạng sẽ đáng lo.