Chàng Rể Quyền Quý

Chương 273




CHƯƠNG 273

“Aa! Anh lại có thể điều động đội trưởng vũ trang nơi này?” Lâm Phi sụp đổ, mặt đầy hoảng sợ.

Lâm Tinh Vũ nhìn sang đội trưởng, nói: “Tôi không hi vọng sau này lại có bất kỳ ai quấy rầy ông cụ Tề.”

“Vâng! Trưởng quan!” Đội trưởng hành lễ, sống lưng thẳng tắp: “Ti chức làm việc thất trách! Đảm bảo sẽ không có lần sau!”

Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu, xoay người đi về phía phòng chăm sóc đặc thù của ông nội Tề Hướng Đỉnh.

Còn lại ba người Lâm Phi nằm trên mặt đất, kinh hoảng há to miệng, lộ ra khoang miệng trống hoắc, dáng vẻ cực kỳ buồn cười.

Đội trưởng bỗng cho liên hoàn ba cái tát, vang lên bôm bốp, đánh cho một hàng ba người đều lật người ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, cho đến hiện tại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy như đang nằm mơ.

Sao có thể chứ? Đội trưởng cũng ra tay đánh người rồi! Còn gọi tên oắt kia là trưởng quan?

Họ cảm thấy thế giới quan đều sụp đổ rồi!

Đội trưởng hung hăng nắm lấy cổ họng Lâm Phi, trầm giọng nói: “Tôi cảnh cáo ông, sau này còn dám đến núi Tử Long, tôi chôn ông tại chỗ!”

“A! Tôi không dám đến nữa, không dám đến nữa.” Lâm Phi gật đầu như giã tỏi, sợ gần chết, đây thực sự chính là một nơi ác mộng, nào còn dám đến?

“Tất cả mọi chuyện xảy ra ở núi Tử Long hôm nay, nếu dám để lộ ra chút nào thì các người không chỉ không còn răng thôi đâu.” Đội trưởng lạnh lẽo nói.

“Vâng! Vâng! Đội trưởng, chúng tôi tuyệt đối không dám nói với bên ngoài.” Lâm Phi liên tục cầu xin, chủ động quỳ xin tha thứ, hai người còn lại cũng quỳ phịch xuống đất, điên cuồng cầu xin.

Đây là đội trưởng của núi Tử Long đó, không phải một đội trưởng bảo vệ của tiểu khu bình thường.

Nếu bị đội trưởng nhìn trúng, thì tài sản mấy ngàn tỷ trong nhà họ từ đâu ra? Chết thế nào cũng không biết.

“Vậy thì cút đi!”

Đội trưởng đá bay Lâm Phi, gom ba người xụi lơ như chó chết thành một đống, một tay kéo đi, rời khỏi khu chăm sóc.

Bên kia, Lâm Tinh Vũ tới phòng chăm sóc, nhìn ông cụ tóc bạc đang hôn mê nằm trên giường, sắc mặt phức tạp, lấy một hộp bạc trong túi áo khoác ra, rút vài cây châm vàng dài dài ngắn ngắn.

Huyền Môn mười hai kim, một tấc, ba tấc, năm tấc, bảy tấc, ba cái dài ngắn khác nhau.

Lâm Tinh Vũ, từ ngữ rất có phân lượng, thủ pháp mây bay nước nhảy, châm mươi hai kim lên người ông cụ Tề, nhẹ nhàng châm lên tám huyệt.

Ngay sau đó, Lâm Tinh Vũ nắm lấy cổ tay ông cụ Tề, cử động trong nháy mắt, dùng mấy đường nội kình, chuyển động khí huyết, tĩnh mạch.

Rất nhanh, trên khuôn mặt già nua của ông cụ Tề xuất hiện tia hồng nhuận.

Lâm Tinh Vũ nhanh chóng thu 12 cây kim lại, cất hộp kim bạc vào trong túi áo, vẻ mặt phức tạp nhìn ông nội của mình.

Từ nhỏ đã chăm chỉ nghiên cứu Kỳ Hoàng chi thuật, đây là huyền môn Thập Nhị châm sở trường của anh, chỉ cần con người vẫn còn một hơi thở, thì có thể giữ được tính mạnh, vì vậy phương pháp huyền môn cổ kim Đạo gia hoàn toàn không phải là một phương pháp y thuật mà khoa học kỹ thuật hiện đại có thể giải thích được.

Ông cụ Tề bởi vì lúc đó đứa con thứ ba bị chết, tuổi già khí chuyết suy nhược, tức giận, lo lắng ảnh hưởng đến tâm lý, khí bí ở ngực, dẫn đến hôn mê thời gian dài mà không tỉnh.

Bây giờ đã đả thông được luồng khí này, sẽ không còn bất kỳ vấn đề gì nữa.

“Khụ khụ.” Ông cụ Tề từ từ mở mắt ra, kho khan hai tiếng, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nghi hoặc, híp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ.