Chàng Rể Quyền Quý

Chương 233




CHƯƠNG 233

“Tần Phú Quý, Tưởng Kỳ, chúng mày lại bỉ ổi và gài bẫy tao như vậy!” Tôn Kiên vừa tức giận vừa ngạc nhiên nói và không ngừng ói ra máu. Mấy chục tỷ tiền mặt trước đó, nhất định cũng đã bị Tần Phú Quý nuốt trọn, bây giờ còn phải mất mát nhiều như vậy.

Tưởng Kỳ cười chế nhạo, cúi đầu nhìn Tôn Kiên, nói: “Cậu cả Tôn của tôi, cậu đúng là người cao quý hay quên. Những thủ đoạn này của tôi, không phải là đều học được từ cậu sao? Tôi cũng là người thực dụng, theo cậu học hỏi được chút mánh khóe là liền đi khoe ngay!”

“Mày tự mình trù tính, sai người trói mẹ tao, còn treo tao trên lầu ba mươi tầng!” Tưởng Kỳ hung hăng nói: “Trước đây cũng do một tay mày trù tính, cắm sừng lên đầu tao. So với thủ đoạn của mày, chút mánh khóe này của tao còn kém xa!”

Mặt Tôn Kiên bị giày da đen giẫm trên mặt đất, đôi mắt trợn trừng, cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ, tại sao? Con chó săn Tưởng Kỳ này, bây giờ đã có thể cưỡi trên đầu anh ta?

Tại sao Tần Phú Quý lại giúp Tưởng Kỳ? Tại sao lại liều lĩnh đối đầu với nhà họ Tôn?

Nhân vật lớn đứng sau chống lưng cho Tưởng Kỳ, rốt cuộc là ai?

“Ha, chúng mày có ngon thì lật đổ triệt để nhà họ Tôn, bằng không, sớm muộn tao cũng sẽ đánh trả! Con chó bị cắm sừng, cả đời này mày cũng đừng nghĩ vươn mình!” Tôn Kiên nói một cách không cam lòng.

Tưởng Kỳ nheo mắt, hung tợn nói: “Mày còn dám mắng tao? Có tin hôm nay tao sẽ khiến mày bị cắm sừng ngay trước mọi người không!”

“A? Đừng mà! Chồng à, cứu em với!” Trương Tuyết Nhàn sợ muốn chết, cả người run rẩy, vội vàng trốn ra phía sau.

Tưởng Kỳ cười lạnh lùng, trở tay tát Trương Tuyết Nhàn một bạt tai, ngã xuống đất.

“Mày trốn cái gì? Con mụ thấp hèn lẳng lơ, tao có thể nhìn trúng kiểu như mày sao?” Tưởng Kỳ lạnh lùng nói: “Cũng không nhìn xem bộ dạng xấu xí của mình, đánh mười mấy lớp phấn dày cộm, y như con ma! Mày tự mình đi hỏi mấy vị khách này xem, có ai thèm không?”

“Tần Phú Quý, đưa hai người họ lên trên uống trà, hôm nay nhất định phải đòi được về ba trăm tỷ!” Tưởng Kỳ lạnh giọng nói, xua tay.

Vợ chồng Tôn Kiên kinh hãi, sau một trận ăn tát trời giáng, họ hoàn toàn choáng váng, đầu tóc rối bù, nước mắt nước mũi giàn giụa, toàn thân đều đang run rẩy.

Họ chỉ cảm thấy Tưởng Kỳ và Tần Phú Quý đều giống như ma quỷ? Chỉnh đốn người lại tàn bạo như vậy…

Mấy vệ sĩ to con đi tới, đang định lôi vợ chồng Tôn Kiên đi.

“Đừng, đừng kéo tôi đi! Tôi không đi lên đâu!” Tôn Kiên cực kỳ sợ hãi, lăn lộn nằm lỳ trên mặt đất, làm thế nào cũng không chịu đứng dậy.

Tần Phú Quý man rợ ra sao? Muốn trực tiếp khử mình thì làm thế nào?

“Tôn Kiên, vậy ý của mày là mày không trả ba trăm tỷ?” Tần Phú Quý lạnh lùng nói, xắn tay áo.

“Tao trả! Ba trăm tỷ này tao sẽ trả!” Tôn Kiên vội vàng nói, che mặt lại, vì sợ Tần Phú Quý lại tát vào mặt.

“Có điều, bọn mày phải để tao trở về huy động vốn. Tao làm gì có nhiều vốn lưu động như vậy? Cần phải huy động.” Tôn Kiên lo lắng nói, sợ hãi nhìn Tưởng Kỳ và Tần Phú Quý.

Bây giờ Tôn Kiên chỉ muốn mau chóng thoát khỏi lầu Tần Vân quỷ quái này, không muốn nán lại một giây nào cả, nhiều người đang nhìn như vậy, mất mặt đến nhà bà nội luôn rồi. Hơn nữa, ở lại đây sẽ nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào!

Tưởng Kỳ là ai? Đó là người mà mình không biết đã hung hăng giẫm lên bao nhiêu lần, giận không thể ăn tươi nuốt sống mình. Giờ đây nếu rơi vào tay Tưởng Kỳ, còn có thể sống sót được sao?

“Thả mày trở về? Ha, mày đang đùa à?” Tưởng Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Kiên.

“Thế này đi, vợ tôi ở lại đây làm con tin cho các anh!” Tôn Kiên đột nhiên nghĩ ra cách, vội nói: “Ông chủ Tần, anh Tưởng, như vậy được không? Tôi trở về lấy tiền, nhất định đảm bảo sẽ mang tới!”