Chàng Rể Quyền Quý

Chương 230




CHƯƠNG 230

Nhiều người ở đây như vậy, sau này làm sao còn ra ngoài đời?

Có phải não của tên Tần Phú Quý này bị chấn động rồi không? Tại sao vậy? Sao lại muốn đánh mình?

“Đại ca Tần, có phải anh uống nhầm thuốc rồi không? Chồng tôi mà anh cũng dám đánh?” Trương Tuyết Nhàn tức giận nói, mặt cũng đầy vẻ giận dữ. Vợ chồng họ trước nay quen chỉ tay năm ngón, chưa bao giờ chịu thiệt đổ máu như vậy!

“Con mụ đàn bà thối tha câm miệng cho ông!” Tần Phú Quý tức giận nói.

Tần Phú Quý lạnh lùng liếc nhìn quan sát Trương Tuyết Nhàn, trước đây nghe nói qua và biết Trương Tuyết Nhàn từng buông lời muốn phế Cậu Lâm và dùng đủ loại lời chế giễu, tát nước bẩn vào Cậu Lâm, còn công khai ra bên ngoài không kiêng dè, trong lòng suy nghĩ làm cách nào để chỉnh đốn mụ đàn bà thối tha này để lấy lòng Cậu Lâm.

Danh tiếng con rể vô dụng của nhà họ Trương của Cậu Lâm về cơ bản đã được truyền bá trắng trợn bởi Trương Tuyết Nhàn và Trương Việt Bân. Đây là điều mà mọi người trong giới nhân vật nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân đều biết.

“Ông còn dám mắng tôi? Con heo mập chết bầm nhà ông, hôm nay dám kiêu ngạo như vậy, trở về nhà họ Tôn chúng tôi sẽ giết chết ông!” Trương Tuyết Nhàn tức giận nói, chỉ vào mặt Tần Phú Quý chửi bới, dường như vẫn chưa hiểu rõ tình hình.

Tần Phú Quý vừa nghe đến con heo mập chết bầm, gân xanh trên trán nổi cả lên. Ông ta căm ghét nhất là có người mắng mình như thế này!

Bách!

Tần Phú Quý trở tay tát qua lại hai cái thật mạnh vào mặt Trương Tuyết Nhàn, tát làm cô ta ngã quỵ xuống đất, ôm khuôn mặt nóng bỏng còn lưu lại dấu tay đỏ ửng; ánh mắt đầy kinh ngạc và tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tần Phú Quý, hầu như không dám tin, lại có người dám tát vào mặt cô ta?

“Đừng tưởng mày là phụ nữ, thì ông đây sẽ không đánh mày!” Tần Phú Quý lạnh lùng nói: “Mụ đàn bà xấu xa, lời nói đầy cay nghiệt!”

“Ông còn dám đánh tôi?” Mặt Trương Tuyết Nhàn đỏ bừng giận dữ, đứng dậy muốn đánh trả, nhưng mấy vệ sĩ bên cạnh Tần Phú Quý đã đá cô ta ngã lộn nhào xuống đất.

“A!” Trương Tuyết Nhàn hét lên, ôm lấy tay Tôn Kiên: “Chồng à, anh mau gọi điện kêu người tới đi. Tần Phú Quý đang khiêu khích nhà họ Tôn chúng ta!”

“Tần Phú Quý, ông đợi đấy!” Tôn Kiên lấy điện thoại ra, mặt đầy vẻ không cam lòng muốn gọi người đến.

Tần Phú Quý vọt tới giật điện thoại của Tôn Kiên, dùng chân giẫm nát màn hình.

“Xem rõ ở đây là chỗ của ai, dám gọi điện trước mặt tao? Không coi tao là người sao? Có tin tao giết chết mày không!” Tần Phú Quý lạnh lùng nói, lại tát hai cái.

Vốn ôm cục tức trong bụng, bây giờ muốn quay sang trút giận lên người Tôn Kiên!

Tôn Kiên che mặt, ánh mắt kinh hãi liếc nhìn mấy tên vệ sĩ bên cạnh Tần Phú Quý, trong lòng hoảng hốt. Đây là ở trong lầu Tần Vân, Tần Phú Quý muốn giết anh ta cũng chỉ là chuyện nhỏ.

“Sợ con heo mập chết bầm này làm gì! Chồng à, hãy kêu người của nhà họ Tôn đến giết ông ta!” Trương Tuyết Nhàn ấm ức nói.

“Mày còn ở đó gào thét đúng không?” Tần Phú Quý túm lấy tóc Trương Tuyết Nhàn, tiện tay tát hai cái, đánh cả tay dính đầy phấn, vẻ mặt chán ghét phun nước miếng một hồi.

Trương Tuyết Nhàn khóc ra nước mắt, vùi đầu vào lòng Tôn Kiên, không dám nhìn khách vây xem.

“Mày là thứ hèn nhát. Sao hả? Rất uất ức khi tao đánh vợ mày? Ông đây cứ đánh vợ mày ở trước mặt mày đấy, mày có thể làm gì?” Tần Phú Quý nhìn Tôn Kiên cười cợt, nói không chút khách sáo.

Nghĩ thầm, là một người mới đi nhờ vả, ông ta nhất định phải cố gắng tỏ lòng trung thành với Cậu Lâm!