Chàng Rể Quyền Quý

Chương 222




CHƯƠNG 222

“Tưởng Kỳ? Cậu! Sao cậu tới đây được vậy?” Trên mặt Tần Phú Quý đầy hoảng sợ nói với vẻ không dám tin lại chẳng khác nào gặp ma.

“Lẽ nào Lục Quang thất bại rồi? Sao có thể như vậy được?” Một tên đàn em của Tần Phú Quý cũng chấn động nói, mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Kỳ.

Vẻ mặt đám người Tần Phú Quý nhất thời đều trở nên vô cùng phức tạp.

Vừa rồi chúng còn vui sướng chờ tin tức Tưởng Kỳ thỏa hiệp đi vào khuôn khổ, chúng lại yên tâm thu tiền.

Nhưng không ngờ mới chỉ mấy phút, Tưởng Kỳ đã xuất hiện ở trước mặt chúng?

Điều này chẳng phải có nghĩa là người do Lục Quang dẫn đi đều toang rồi sao?

“Tần Phú Quý, ông bắt mẹ tôi đi đâu?” Tưởng Kỳ lạnh giọng hỏi, vẻ mặt đầy tức giận nhìn Tần Phú Quý.

Tần Phú Quý híp mắt và nhíu mày. Sau khi biết rõ ý định của Tưởng Kỳ khi dẫn người qua đây, ông ta không còn căng thẳng, cũng không sợ người thanh niên dũng mãnh có bản lĩnh này nữa.

Đúng vậy! Mẹ của Tưởng Kỳ còn ở trong tay mình, ông đây hoảng loạn làm gì chứ?

Tưởng Kỳ còn có thể lật trời sao? Còn sợ anh ta không đi vào khuôn phép à?

Cho dù anh ta mời tới một cao thủ đặc biệt giỏi võ thì có thể làm gì chứ?

Mình đã từng trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, cho dù nắm đấm của anh ta có cứng mấy đi nữa, mình cũng có cách đối phó!

“Ha ha.” Tần Phú Quý cười lạnh, liếc nhìn Lâm Tinh Vũ rồi nhìn về phía Tưởng Kỳ: “Mẹ cậu mất tích thì liên quan gì đến tôi?”

“Không phải hai tên ngốc các cậu tới Lầu Tần Vân để gây sự với tôi chứ?” Tần Phú Quý rít một hơi xì gà, nói với vẻ vô cùng khí thế.

“Không liên quan tới ông à?” Tưởng Kỳ nổi giận, chất vấn: “Lục Quang là đàn em của ông, anh ta bắt mẹ tôi đi, ông còn dám nói ông không biết à?”

Tần Phú Quý chậm rãi nói: “Tưởng Kỳ, chẳng lẽ cậu cảm thấy mình giải quyết được một Lục Quang là có thể lớn lối trước mặt tôi à? Cậu có biết đây là địa bàn của ai không?”

“Ông xác định ông muốn giả chết không thả người?” Tưởng Kỳ trầm giọng hỏi.

“Ồ? Cậu đang uy hiếp, đe dọa tôi à?” Tần Phú Quý cười lạnh đầy vẻ xem thường: “Lục Quang đúng là một tên vô dụng, thậm chí còn không thể giải quyết được cậu. Nhưng lúc này thì hay rồi, cậu tự mình tới cửa.”

“Tưởng Kỳ, nếu cậu đã biết mẹ cậu ở trong tay tôi, vậy cậu muốn cứu bà ta đúng không?” Tần Phú Quý nói với vẻ giễu cợt: “Vậy cậu phải thể hiện ra thái độ của một người tới cầu xin người khác đã! Cậu phải hiểu ai đang giữ quyền chủ động lúc này! Mẹ kiếp, cậu tưởng gọi một cao thủ giỏi đánh nhau tới đây, lén lút trà trộn vào trong phòng là có thể dọa được tôi sao?”

“Bây giờ cậu quỳ xuống cho ông đây! Lại bảo tên côn đồ không biết sống chết bên cạnh cậu quỳ xuống xin lỗi người anh em của tôi đi!”

Tần Phú Quý chợt đứng phắt lên, vô cùng khí thế chỉ tay về phía Lâm Tinh Vũ và Tưởng Kỳ.

“Ông đây cho hai người mười giây!” Tần Phú Quý nói vô cùng khí phách nói: “Quỳ xuống dập đầu! Sau đó, Tưởng Kỳ cậu lại thành thật ký vào hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn bất động sản Hải Dương cho tôi. Bằng không, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại giết con tin là bà mẹ già của cậu!”

Theo ông ta thấy, Lâm Tinh Vũ chỉ là vệ sĩ giỏi do Tưởng Kỳ bỏ tiền mời tới thôi, dù có đánh giỏi nữa thì sao chứ? Mẹ của Tưởng Kỳ vẫn ở trong tay ông ta, đó chính là một con át chủ bài bất bại!

Khóe mắt Tưởng Kỳ như muốn nứt ra, trừng mắt nhìn Tần Phú Quý với vẻ hung ác. Anh ta không ngờ Tần Phú Quý còn dám lớn lối như vậy, lại dám bảo sếp Lâm quỳ trước mặt ông ta? Đúng là chết đến nơi còn không hiểu tình hình.

Nhưng thái độ của Tần Phú Quý phách lối như vậy, cũng chẳng thể đổ lỗi cho IQ của ông ta quá thấp. Dù sao, ông ta cũng chưa từng thấy qua thủ đoạn và bản lĩnh nghiêng trời lật đất của sếp Lâm!

“Sếp Lâm, xem ra Tần Phú Quý không chịu đi vào khuôn khổ, anh xem nên xử lý ông ta thế nào ạ?” Tưởng Kỳ cung kính nói xong, lùi lại phía sau Lâm Tinh Vũ.