Chàng Rể Quyền Quý

Chương 215




CHƯƠNG 215

Sắc mặt Lục Quang đầy tức giận, thình lình ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một chàng trai trẻ mặc sơ mi trắng, trông bình thường chẳng gì đặc biệt.

“Đánh chết cho tao…” Lục Quang vung tay lên, đang định sai vệ sĩ xông lên xử người nhưng đột nhiên phát hiện, trên ống tay áo của chiếc áo sơ mi của chàng trai trẻ nhuộm đấy máu tươi, cả người tràn đầy sát khí!

Sắc mặt Lục Quang đầy kinh hoàng, ánh mắt không thể nào tin, trán đổ mồ hôi, cảm thấy cả người ơn lạnh!

Anh ta nhớ ra rồi, cả tòa nhà Hải Dương này đều bị phong tỏa, lối vào thang máy duy nhất có hơn hai mươi tay súng canh, vậy chàng trai mặc sơ mi trắng này đi lên như thế nào? Tỉ mỉ suy nghĩ đúng là quá kinh khủng đúng không?

Phịch!

Lâm Tinh Vũ xông lên thêm một cú đạp khiến Lục Quang té lăn quay, đế giày giẫm mạnh lên mặt Lục Quang, khiến anh ta liên tục hộc máu.

Trên môi anh hiện lên một nụ cười tàn bạo.

“Mày thích bốc phét?”

“Cậu! Rốt cuộc cậu là ai?” Lục Quang nhìn Lâm Tinh Vũ với sắc mặt không thể tin nổi, trong lòng vô cùng khủng hoảng.

Có nghĩ thế nào anh ta cũng không nghĩ ra, chàng trai trẻ mặc sợ mi trắng này làm sao mà giết lên đây?

Hơn hai mươi tay súng canh cửa thang máy đã đi đâu rồi?

Dù là gặp phải việc khó thì cũng nên nhanh chóng gọi điện thoại cho anh tứ chứ?

Trừ phi hơn hai mươi người canh cửa bị xử ngay trong chớp mắt, ngay cả cơ hội gọi điện thoại báo tin cũng chẳng có?

Lục Quang càng nghĩ kĩ thì càng thấy khủng hoảng, cả người run rẩy.

“Mẹ nó cậu là ai? Dám động vào đại ca Lục hả?” Một tên cao to tức giận nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Tinh Vũ chằm chằm.

“Mau thả đại ca Lục ra, nếu không hôm nay cậu không đi ra khỏi tòa nhà Hải Dương được đâu!”

Mấy tên thuộc hạ của Lục Quang đều la ầm lên, cùng rút dao găm bên eo ra chĩa vào Lâm Tinh Vũ.

Lâm Tinh Vũ cười lạnh, đạp một cái đá bay Lục Quang đã mất hết sức lực như chó chết, sau đó cả người bùng nổ xông thẳng lên trước.

“Đánh ngã cậu ta!”

“Mẹ nó chứ, một người thôi mà dám ngang ngược như thế, tự tìm đường chết!”

Mười mấy tên cao to đều là kẻ hung ác cầm dao nhuốm máu người tức giận mắng mấy tiếng, ỷ nhiều người mà cầm dao găm lên đâm tới chỗ Lâm Tinh Vũ.

Trong mắt bọn họ, dù Lâm Tinh Vũ là một người luyện võ thì có sao chứ? Tay không tấc sắt mà có thể trở mình ư?

Mười mấy người bọn họ xông xáo bên ngoài, có ai mà không có bản lĩnh?

Ầm ầm ầm!

Mười mấy tên cao to xông lên giết, nhưng chưa được một phút, tiếng kêu rên thành khẩn tận tâm can không ngừng vang lên bên trong căn phòng làm việc rộng lớn.

Cơ thể Lâm Tinh Vũ như ma quỷ, quyền cước nhanh chóng chẳng thấy bóng dáng, rào rào, sức lực anh mạnh đến mức có thể tùy ý đánh bay một con trâu, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, mỗi một chiêu đều có một tên cao to ngã xuống đất rồi ôm bụng mà kêu to!