Chàng Rể Quyền Quý

Chương 207




CHƯƠNG 207

Vừa nói xong câu này, Lưu Quân đã xông đến đè Vương Tử Văn lại, sau đó vung tay tát sang hai bên trái phải liên tục hơn hai mươi cái, cứ như đánh mà sinh ghiền.

“Còn Vương Quốc Khang nữa? Mày đang doạ tao à?” Lưu Quân phun ra một bãi nước bọt, khinh thường nói.

Anh ta đã từng đấu tay đôi một lần với cậu Lâm, bản lĩnh long trời lở đất kia đừng nói gì đến Vương Quốc Khang, khắp thành phố Thanh Vân này ai đến cũng không địch lại nổi!

Trước khi đi theo Lâm Tinh Vũ, anh ta từng theo Chu Bân – cậu cả nhà họ Chu, đảm nhiệm chức trách đại cao thủ, lúc đó anh ta đã chẳng coi mấy tên công tử nhà giàu ăn chơi trác tác như Vương Tử Văn này là chuyện gì to tát, chứ nói gì đến bây giờ anh đã xuống dưới trướng gót vàng của Lâm Tinh Vũ.

Vương Tử Văn run rẩy, nơm nớp lo sợ, anh ta không dám nói tiếp nữa.

Chính bản thân anh ta cũng là người ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng đâu ngờ rằng, hôm nay lại gặp phải người còn ngang ngược hơn cả mình, nói gì cũng bị tát tai, sức tát cũng khủng khiếp, thế thì ai chịu cho nổi.

“Tao tên là Lưu Quân, từng nghe tên tao chưa?” Lưu Quân cười gằn, ra vẻ trêu tức nhìn Vương Tử Văn.

“Lưu Quân?” Vương Tử Văn khẽ nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ, sau đó bỗng như nhớ ra điều gì: “Anh là một trong ba anh em Lưu thị của thành phố Thanh Vân?”

Ba anh em Lưu Quân dựa vào bản lĩnh trời trồng của mình để tạo nên tiếng tăm ở thành phố Thanh Vân này, còn thành lập một võ quán Lưu thị ở trung tâm thành phố, võ nghệ gia truyền đều là những kỹ thuật giết người cùng bộ võ ưu việt hàng thật giá thật.

Bởi vậy ba anh em Lưu thị cũng là khách quý của rất nhiều nhà giàu quyền thế ở thành phố Thanh Vân này, danh tiếng của họ rất lớn.

“Tao còn tưởng thằng nhãi nhà họ Vương mày vểnh đuôi lên tận trời cao, ngay cả tên của tao cũng không đặt vào mắt chứ.” Lưu Quân ngạo nghễ nói.

“Không phải anh là người của Chu Bân sao?” Vương Tử Văn nghi ngờ nói “Tôi nghe nói gần đây anh đầu quân cho Thẩm Tam gia, lẽ nào anh đang làm việc giúp Thẩm Tam gia.”

Vương Tử Văn từng gặp ba anh em Lưu Quân một lần, lúc đó là khi Chu Bân của nhà họ Chu vừa về từ nước ngoài, tổ chức tiệc tùng đãi khách.

Trong giới công tử thế gia khắp tỉnh Đông Hải này, Vương Tử Văn tự nhận mình thuộc dạng hàng đầu. Nhưng nếu so với Chu Bân của nhà họ Chu, dù xuất thân từ thế gia tương đương nhau, nhưng năng lực cá nhân cùng thế lực có sự chênh lệch rất rõ ràng, anh ta thua Chu Bân một đoạn rất xa.

Quãng thời gian trước, lúc Chu Bân mới trở về từ nước ngoài, anh ta có dẫn theo một đám hung tàn hải ngoại về theo, hệt như con rồng bá chủ, còn buông lời chắc nịch rằng trong vòng một tháng sẽ thống nhất thế giới ngầm ở thành phố Thanh Vân này, không ai dám tranh đấu với anh ta, vừa bắt đầu đã kề đao lên cổ Thẩm Tam của Nam Thành lừng danh, như thể định rung cây dọa khỉ.

Nhưng không ngờ, Chu Bân ở hải ngoại là rồng lớn chứng kiến bao mưa máu, có tiền có thế có người, còn dựa vào ngọn núi lớn là nhà họ Chu, thế mà lại gục ngã trước Thẩm Tam – tên trùm sò một phương ở thành phố Thanh Vân, ngay cả thân thể cũng nguội lạnh tại bến tàu của nhà họ Chu.

Sau đó, thậm chí ngay cả nhà họ Chu cũng không dám đi trả thù Thẩm Tam. Chuyện này đã dấy lên một chấn động rung trời lở đất trong giới nhà giàu thành phố Thanh Vân.

Thẩm Tam gia gần như một đêm thành danh, đại lão chốn giang hồ ở thành phố Thanh Vân giờ nghe tên là cúi đầu, thế lực của gã bành trướng, danh tiếng tăng vọt, từ tay anh chị khu Nam Thành, nay đã thành người mà ngay cả ba gia tộc lớn hàng đầu thành phố Thanh Vân cũng phải kiêng kị!

“Anh Lưu, chẳng lẽ anh được Thẩm Tam gia phái đến làm việc thật à?” Sắc mặt Vương Tử Văn trắng bệch, lộ ra ánh mắt sợ hãi cực độ.

Nếu là Thẩm Tam trước đây, nói toạc ra là ngày ông ta chỉ là tay anh chị ở khu Nam Thành, anh ta đường đường là cậu cả nhà họ Vương thì vẫn còn có thể gánh được.