Chàng Rể Quyền Quý

Chương 169




CHƯƠNG 169

Nửa tiếng sau.

Khu biệt thự trung tâm của sơn trang Tuyết Long.

Trong biệt thự của Lâm Tinh Vũ, Lý Bộc nằm sấp trên giường, sắc mặt đau đớn cắn chặt răng, máu tươi đầm đìa sau lưng ông ta đều là do thịt hoại tử mưng mủ.

Sắc mặt Lâm Tinh Vũ lạnh lùng, tay dùng kìm để lấy đạn nằm trong máu thịt Lý Bộc ra.

Trên chiếc bàn bên cạnh là cồn, kìm và các loại dụng cụ, còn có thuốc tê, thuốc trị chấn thương, các loại thuốc tây tiêu viêm diệt khuẩn, trong khay còn có hai mảnh đạn.

Keng.

Lấy ra viên đạn cuối cùng và bỏ lên khay, Lâm Tinh Vũ mặt không cảm xúc đứng dậy nói: “Khoảng thời gian này ông ở đây dưỡng thương, đừng đi đâu cả.”

Sắc mặt Lý Bộc vô cùng bất ngờ, ông ta không biết cậu chủ học đâu ra thuật chữa bệnh cao siêu mà có thể hoàn thành thủ thuật lấy đạn và may vết thương.

“Cậu chủ, cậu không đi sao? Nhà họ Văn đã phái người đến thành phố Thanh Vân rồi!” Lý Bộc đầy lo lắng nói.

“Đi gì chứ.” Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nói: “Một thời gian nữa tôi phải đi Đế Kinh để đến nhà họ Văn một chuyến.”

“Không được đâu! Đế Kinh cực kì nguy hiểm, cậu đi sẽ chết đó! Làm sao mà cậu có thể đối phó nhà họ Văn được? Ngay cả ông cụ may mắn thoát khỏi tai nạn là vì đang nằm viện dưỡng bệnh ở quân khu!” Lý Bộc cực kì căng thẳng nói: “Đừng có nghĩ đến việc báo thù! Cậu là con cháu cuối cùng của nhà họ Tề!”

Ông ta biết cậu chủ rời Đế Kinh đã mười mấy năm, từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với mạng lưới quan hệ cao cấp của nhà họ Tề, những năm qua ở rể ở nhà họ Trương, một gia tộc chẳng đáng để vào mắt ở thành phố Thanh Vân. Cậu làm gì có sức mạnh lớn mà đủ tư cách đối phó với nhà họ Văn?

Nhà họ Văn vừa thế chỗ nhà họ Tề, uy danh đang mạnh, đừng nói là tỉnh Đông Hải nho nhỏ, giờ đây ngay cả những gia tộc quyền thế siêu cấp có tiếng đã lâu như nhà họ Ninh Đế Kinh, nhà Công Tôn cũng không dám tranh chấp với nhà họ Văn!

“Nếu ông cũng biết tôi là con cháu cuối cùng của nhà họ Tề.” Lâm Tinh Vũ lạnh lùng nói: “Vậy thì làm sao tôi có thể để nhà họ Văn làm tu hú chiếm tổ chim khách, cướp cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Tề?”

Dù anh có nhận Tề Hiên Giang hay không thì thù giết cha không thể đội trời chung, huống như bây giờ ông nội đang nằm liệt giường ở Đế Kinh. Sao anh có thể không đi Đế Kinh lấy lại tất cả những gì là của mình?

Dù chuyện này rất khó khăn, chẳng biết sau lưng nhà họ Văn có thế lực bí mật khác nhúng tay hay không, việc giành lại cơ nghiệp nhà họ Tề cần phải bàn bạc kĩ càng.

Nhưng anh phải giết chết ả đàn bà Văn Thiên Phượng này!

“Cậu chủ, tôi không thể nhìn cậu đi chịu chết được!” Lý Bộc cố gắng khuyên nhủ: “Cậu đâu có biết nhà họ Văn khủng bố đến mức nào đâu. Cậu có thể ở biệt thự cao cấp ở thành phố Thanh Vân, có tí tiền tí thế, nhưng đây chẳng là gì cả!”

“Ông không cần nói nữa, dưỡng thương cho khỏe đi.” Lâm Tinh Vũ lạnh lẽo nói và lạnh lùng nhìn Lý Bộc.

Lý Bộc giật mình, trong lòng sợ hãi trước ánh mắt này.

Ông ta bỗng nhận ra, cậu chủ thất lạc nhiều năm chẳng hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Lý Bộc ở nhà họ Tề hơn nửa đời người, người có địa vị chốn quan trường như thế nào ở Đế Kinh cũng đều gặp qua. Nhưng không có uy thế quan viên nào có thể sánh bằng khí thế của Lâm Tinh Vũ lúc này! Ngay cả ông ta, trong chớp mắt cũng thấy cực kì sợ hãi.

Ting!

Lúc này điện thoại Lâm Tinh Vũ đổ chuông.

“Cậu Lâm, bây giờ tôi đang đối đầu với Chu Bân ở bến tàu Long Hổ, đã giao ước với cậu ta là phái người đánh võ đài sinh tử để quyết định quyền sở hữu khu Đông Thành. Tất cả tay đấm trong tay tôi đều chết trên võ đài, cao thủ võ thuật truyền thống của cậu ta quá kinh khủng, có thể bẻ dao bằng tay không! Khi nào cậu đến được?” Thẩm Tam nói với giọng nặng nề.