Chàng Rể Quyền Quý

Chương 164




Chương 164

Vương Hồng Lăng ôm mặt, hít sâu một hơi, nhìn bóng dáng rời đi ung dung của Lâm Tinh Vũ, cô ta cảm thấy có thể mình nổ tung vì tức giận.

“Tôi ấu trĩ?” Vương Hồng Lăng cảm thấy không thể tin được: “A Lục, A Thất, hai cậu nói người này có phải rất kì quái không?”

A Lục ngập ngừng, muốn nói cô chủ trước mặt Lâm Tinh Vũ thật sự trẻ con… Nhưng lại không dám nói…

“Cô chủ, lúc cô và A Thất vẫn chưa đến, tôi tận mắt nhìn thấy Lâm Tinh Vũ đối diện với mười mấy người cầm súng, mắt cũng không chớp, dường như trước mắt anh ta là một bầy kiến.” A Lục ra vẻ nghiêm trọng bảo: “Khí thế kiểu này không giả vờ được đâu.”

Vương Hồng Lăng hơi nhíu mày, ngờ vực nói: “Sao cậu không nghĩ anh ta bị dọa cho sợ ngớ người? Đứng ngây ra không dám cử động?”

“Cô chủ, tôi lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tình cảnh lớn thế nào tôi cũng đã từng gặp. Nhưng cái tên Lâm Tinh Vũ này mang cho tôi một cảm giác cực kỳ khủng khiếp, còn nguy hiểm hơn khi tôi bị mấy biệt đội nhắm đến. Tôi cảm thấy không phải anh ta nói dối đâu.”

A Lục nghiêm mặt nói: “Anh ta có đủ tự tin để đối mặt với mười mấy khẩu súng!”

A Lục thật sự bị Lâm Tinh Vũ làm cho chấn động, anh ta nghĩ không ra, ở cự ly gần như vậy, Lâm Tinh Vũ có cách gì đồng thời đối phó với miệng súng từ các góc độ khác nhau nhắm thẳng vào mình.

Nhưng ở Lâm Tinh Vũ lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, làm anh ta hoàn toàn tin rằng Lâm Tinh Vũ không hề sợ hãi bất cứ điều gì, thậm chí ánh mắt còn hơi trêu chọc, dường như đám người đối diện đang cầm không phải súng mà là đống sắt vụn…

Đôi mắt phượng của Vương Hồng Lăng khẽ lóe lên, đôi tay ngọc ngà áp vào cằm, suy nghĩ gì đó.

“Lẽ nào anh ta thật sự có bản lĩnh?” Vương Hồng Lăng tự nói với chính mình.

Nghĩ lại bóng dáng của người đàn ông đó, trên mặt cô ta lập tức đỏ ửng.

… Đêm khuya, sơn trang Tuyết Long.

Lâm Tinh Vũ về đến biệt thự hào hoa của mình, bám vào tay vịn ở lan can tầng ba, đôi mắt sâu thẳm nhìn xa xăm về dòng sông Thanh Vân đang chảy dài.

Cốc cốc cốc!

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Lâm Tinh Vũ không chú ý nói.

Thẩm Tam mặc một chiếc sơ mi hoa, tay cầm Phật châu, xách một chiếc vali màu bạc, vẻ mặt cung kính đi đến ban công.

“Cậu Lâm, những việc mà cậu giao tôi đã làm xong rồi.” Thẩm Tam cung kính đứng sang một bên, khẽ cúi mình: “Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, ông chủ của đám người liều mạng ở Đông Thành kia tên Chu Bân, là con cháu chính thống của nhà họ Chu, con trai của ông hai nhà họ Chu. Trước đây Chu Bân từng du học ở Nam Mỹ, sau đó ở lại bên đó phát triển thế lực, cậu ta ta đưa đám người này về, ngoài những người nước ngoài, còn có ba người của Nước H, tự xưng tinh thông võ thuật, tay không có thể đánh vỡ đá, đánh nhau rất khá.”

“Ngoài ra, đây là danh mục sản nghiệp và tài sản của Đông Thành sau khi Tạ Khôn chết.” Thẩm Tam cung kính nói, đặt chiếc vali xách tay lên bàn, cẩn thận mở ra.

Trong vali xách tay đều là hợp đồng cổ phần của các công ty thuộc các ngành nghề khác nhau trong khu vực Đông Thành, công văn một trăm phần trăm quyền sở hữu cổ phần của mấy chục khu vui chơi, và một chồng thẻ ngân hàng.

Lâm Tinh Vũ liếc nhìn chiếc vali, hỏi: “Ông hẹn Chu Bân gặp mặt đàm phán chưa?”

“Hẹn xong rồi, Chu Bân đồng ý sống mái một trận để xác định khu vực Đông Thành do ai cai quản.” Thẩm Tam nghiêm túc nói: “Ngày mai tại bờ sông Thanh Vân, bến tàu Long Hổ.”

“Ngày mai tôi sẽ đi san bằng anh ta.” Lâm Tinh Vũ nhàn nhạt nói: “Còn nữa, tôi cần ông mở rộng thực lực, nhanh chóng thống nhất thế giới ngầm. Ở thành phố Thanh Vân, còn nhân vật nào ông không đối phó được, lập một danh sách cho tôi.”

“Vâng! Tôi lập tức quay về chiêu binh mãi mã!” Thẩm Tam giọng kích động nói: “Thế giới ngầm của thành phố Thanh Vân vẫn còn rất nhiều địa bàn mà tôi không thể nhúng tay vào, Tây Thành, Bắc Thành, khu trung tâm, và còn vài khu ngoại thành. Tôi đều biết những người đang nắm quyền phất cờ ở những nơi này, ý cậu là?”

“Thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết.” Lâm Tinh Vũ thờ ơ nói: “Tôi sẽ giúp ông giành lấy ví trí số một tại Đông Hải.”