Chàng Rể Quyền Quý

Chương 161




Chương 161

Bảy tám miệng súng, từ những góc khác nhau nhắm chuẩn vào Lâm Tinh Vũ.

“Ha ha, cái đồ vô dụng này cũng biết đánh nhau đấy, đánh khá đó chứ.”

Một giọng nói vui tươi truyền đến.

Vương Tử Văn bước xuống từ một chiếc xe Mercedes màu đen, nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ với biểu cảm vui đùa, đi cạnh là hai tên cạ cứng Tần Phi và Thẩm Hạo.

“Mày cứ tiếp tục đánh đi, tiếp tục cho tao xem!” Vương Tử Văn cười lạnh một tiếng, vẻ mặt cực kỳ cuồng vọng ngạo mạn.

Lâm Tinh Vũ cười mà không nói.

“Thật sự không coi lời tao nói ra gì sao?” Vương Tử Văn đắc ý đánh giá Lâm Tinh Vũ: “Mày sẽ không biết thực tế tàn nhẫn như thế nào nếu không thật sự trải qua. Vừa nãy ở tập đoàn Trương Thị không phải mày rất đắc ý sao? Sao không tiếp tục diễn nữa đi?”

“Qùy xuống gọi tao một tiếng anh, tao chỉ đếm mười giây, không thì tao sẽ đánh mày thành tàn phế.” Vương Tử Văn cười lạnh nói.

“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm…” Vương Tử Văn ngạo mạn đếm, đột nhiên phát hiện Lâm Tinh Vũ thờ ơ không động tĩnh, lông mày hơi nhíu lại.

Đã đến nước này, tên vô dụng kia hẳn phải lập tức quỳ xuống gọi một tiếng anh ngay chứ?

Lẽ nào ngay cả súng mà anh cũng không sợ?

“Ba!”

“Hai!”

Vương Tử Văn vẫn đếm, không nhịn được muốn nhìn thấy cảnh Lâm Tinh Vũ quỳ xuống trước mặt mình.

Nhưng không ngờ Lâm Tinh Vũ lại dám không quỳ!

“Một!”

Vẻ mặt Vương Tử Văn trở nên hung ác, anh ta nhìn Lâm Tinh Vũ với ánh mắt ác độc, tay giơ lên đang định ra hiệu cho đám vệ sĩ.

“Không được động đậy.”

Lúc này, sau lưng Vương Tử Văn truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

Một người đàn ông mặc đồ màu đen, vẻ mặt ác nghiệt, im hơi lặng tiếng đứng phía sau Vương Tử Văn, nhấc tay nắm một chiếc túi câu cá rộng dài màu đen.

Túi câu cá được bọc kín có hình dáng ống súng trường, nhô lên chĩa vào sau đầu của Vương Tử Văn.

“Người anh em phía sau, đừng làm loạn, sẽ cướp cò mất……” Sắc mặt Vương Tử Văn tái nhợt, tự giác giơ hai tay lên, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Anh ta cảm nhận được cảm giác lành lạnh của ống úng đặt sau đầu, cả cơ thể đều lạnh run.

“Bảo vệ sĩ của anh hạ súng xuống, tất cả ngồi xuống!” Người đàn ông mặc quần áo đen lạnh băng nói.

“Toàn bộ làm theo lời anh ta nói! Nhanh lên, tất cả ngồi xuống cho tôi!” Vương Tử Văn hoảng loạn, tức giận quát đám vệ sĩ đang cầm súng.

Roạt.

Bảy tám người đàn ông mặc vest đều vứt súng xuống, giơ tay ngồi xổm trên mặt đất.

“Người anh em phía sau, có thể bỏ súng xuống không, đây không phải thứ đùa được đâu.” Vương Tử Văn run rẩy, sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Nói xong Vương Tử Văn khẽ nghiêng mặt, thoáng ngó qua người đàn ông đang đứng sau lưng, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Cậu là A Lục? Cậu cầm súng chĩa vào đầu tôi?” Vương Tử Văn vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Ai phái cậu tới?”