Chàng Rể Quyền Quý

Chương 148




CHƯƠNG 148

Có thể thấy đây mới thật sự là nguyên nhân bọn họ được gọi là hào môn thế gia, không thể so sánh với những gia tộc đột nhiên phất lên nhờ thời kia được.

“Tổng Giám đốc Lâm, quay trở về tôi sẽ thống kê ra một tập hồ sơ về tất cả những sản nghiệp ngoài sáng lẫn trong tối và tình hình phân bố hiện tại, sau đó sẽ giao lại cho anh.” Tưởng Kỳ nghiêm túc nói: “Còn có cả thế lực của mỗi nhân vật có thực quyền trong nhà họ Tôn, tôi cũng từng tiếp xúc qua, cũng tính là có chút hiểu biết về bọn họ.”

Lâm Tinh Vũ húp một ngụm trà, gật đầu, ung dung nói: “Cậu về trước đi, có việc gì thì đến báo cho tôi.”

“Vâng!” Tưởng Kỳ nghiêm túc gật đầu, tâm trạng kích động vẫn chưa thể bình ổn trở lại, nhanh chóng rời khỏi biệt thự hào hoa của Lâm Tinh Vũ.

Đợi đến khi Tưởng Kỳ đi khỏi, Lâm Tinh Vũ châm một điếu thuốc, tiếp tục ngắm nhìn khu trung tâm phồn hoa rực rỡ của thành phố Thanh Vân ở bờ bên kia, ánh mắt của anh dần trở nên sâu hút.

Hạt giống Tưởng Kỳ này đã gieo xuống rồi, chỉ chờ xem tạo hoá của anh ta mà thôi, có thể trưởng thành ở mức độ nào…

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lâm Tinh Vũ rời khỏi sơn trang Tuyết Long, đứng bên vệ đường đón một chiếc taxi, đến thẳng toà nhà Bảo Đỉnh làm việc như thường lệ.

Hai mươi phút sau đã đến toà nhà Bảo Đỉnh.

Ngũ Chính đậu một chiếc BMW màu nâu ở sát bên đường, đợi Lâm Tinh Vũ đến.

“Tổng Giám đốc Lâm, anh tới rồi, Tổng Giám đốc Trương đã lên trên tầng làm việc rồi.” Ngũ Chính cúi đầu chào hỏi rồi đứng thẳng lên mở cửa xe.

Lâm Tinh Vũ ngồi vào vị trí ghế sau của xe.

“Tổng Giám đốc Lâm, sao hôm nay anh và Tổng Giám đốc Trương không cùng nhau đến vậy. Tôi thấy sắc mặt của Tổng Giám đốc Trương không được tốt lắm.” Ngũ Chính nói.

“Tôi đặc biệt nói chuyện này cho cậu biết.” Lâm Tinh Vũ nghiêm túc nói: “ Trong thời gian này tôi và Tổng Giám đốc Trương sẽ không cùng nhau đi làm cũng như tan ca nữa, cho nên cậu phải đặc biệt chú ý bảo vệ sự an toàn cho Tổng Giám đốc Trương, có việc gì không xử lý được thì lập tức báo cho tôi biết.”

“Tổng Giám đốc Lâm anh cứ yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ Tổng Giám đốc Trương tuyệt đối an toàn.” Ngũ Chính nghiêm trang nói.

Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu, bản thân không ở bên cạnh Uyển Du, chỉ có mỗi Ngũ Chính là phòng tuyến quan trọng nhất. Bọn lưu manh bình thường cũng không thể đối phó với Ngũ Chính được.

“Đúng rồi, Tổng Giám đốc Lâm, hôm nay tôi ở cửa công ty nghe được những lời đồn đại của nhân viên, ngay cả nhân viên trong đội bảo vệ cũng đang truyền tai nhau chuyện của anh đấy.” Ngũ Chính hơi cau mày nói: “Tôi còn vì chuyện này mà đánh cho đội bảo vệ một trận, cho chừa cái tật nói năng lung tung.”

“Truyền tai chuyện gì của tôi vậy?” Lâm Tinh Vũ hỏi.

Ngũ Chính do dự một lát mới nghiêm túc nói: “Không biết từ đâu bọn họ có được thông tin nói Tổng Giám đốc Lâm bị ba mẹ vợ đuổi ra khỏi nhà, phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Còn nói rằng con trai nhà họ Vương đang theo đuổi Tổng Giám đốc Trương, có khả năng rất nhanh sau đó Tổng Giám đốc Trương sẽ bước chân vào nhà họ Vương. Mà anh bây giờ lại vì chuyện này đắc tội với cậu Vương thì khẳng định sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.”

Sắc mặt Lâm Tinh Vũ vẫn như thường, xem ra tin đồn này lan ra với tốc độ nhanh như vậy, khẳng định là do một tay mẹ và cô hai của Uyển Du gây nên.

“Tổng Giám đốc Lâm, nhà họ Trương sẽ không thật sự trở mặt đuổi anh ra khỏi nhà đấy chứ?” Ngũ Chính nghi hoặc hỏi.

Lâm Tinh Vũ cười nói: “Cậu không cần nghe mấy cái tin đồn đó làm gì, làm cho tốt công việc hiện tại là được.”