Chàng Rể Quyền Quý

Chương 105




CHƯƠNG 105

Tần Phi lập tức đứng dậy, bưng đến một mâm ly chân cao, sau đó dùng dụng cụ chuyên dụng khui chai rượu vang La Romanee Conti năm 1982 ra.

Rất hiển nhiên, ở trong giới con ông cháu cha nhỏ hẹp này, Vương Tử Văn đương nhiên là lão đại rồi, dù sao thân thế bối cảnh của anh ta cũng là mạnh nhất, anh ta là con một của nhân vật nắm thực quyền nhà họ Vương.

“Nào, Uyển Du.” Vương Tử Văn động tác thuần thục, rất là ưu nhã rót đầy một phần ba ly rượu vang rồi đưa cho Trương Uyển Du.

“Cám ơn.” Trương Uyển Du rất lịch sự nhận lấy ly rượu, nhưng sắc mặt thì không mấy tự nhiên, liếc nhìn Lâm Tinh Vũ một cái, thần sắc Lâm Tinh Vũ vẫn như thường.

Vương Tử Văn lại rót thêm một ly rượu, đánh giá Lâm Tinh Vũ một cái, hỏi: “Vị này là? Hình như còn chưa giới thiệu.”

“Cậu ta là trợ lý tổng giám của Uyển Du ở trong tập đoàn Trương thị, chạy vặt cho Uyển Du.” Trương Lệ giành trước trả lời thay Lâm Tinh Vũ.

“Ồ? Trợ lý.” Vương Tử Văn hứng thú: “Nếu đã là trợ lý của Uyển Du, vậy thì cùng nhau uống một ly đi.”

“Xin lỗi, tôi không uống rượu.” Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nói.

“To gan, anh là ai, anh Vương mời anh uống rượu là đã cho anh thể diện, anh không cần thể diện sao?” Tần Phi lên tiếng chất vấn.

“Kiểu trợ lý nhỏ nhoi này thì làm sao mà biết thưởng thức rượu quý thượng đẳng chứ?” Ngô Sở Vũ kiêu ngạo nói: “Tôi thấy chỉ dựa vào anh ta thì cả đời cũng không có cơ hội được uống lần nữa đâu.”

Lâm Tinh Vũ lắc đầu, cười cười không nói gì.

“Thôi bỏ đi, đừng để anh ta làm mất hứng, chúng ta uống là được rồi.” Vương Tử Văn nhàn nhạt nói, ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Tinh Vũ một cái.

Nói xong, mấy người ở đây đều giơ cao ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ.

“Uyển Du, mấy người trẻ tuổi các cháu ở lại đây trò chuyện đi, cô hai còn có một bữa tiệc, qua đó một lát.” Sau khi uống xong rượu, Trương Lệ nghiêm túc nói: “Tử Văn, Uyển Du cũng là vừa tới Minh Bảo Hiên, cháu phải chiếu cố nó nhiều, hiểu chưa?”

Vương Tử Văn cười nói: “Bác gái, bác yên tâm, có cháu ở đây, không ai dám mù mắt ăn hiếp em ấy đâu. Uyển Du là cháu gái bên nhà họ Trương của bác, nếu so sánh quan hệ mà nói, thì cháu cũng có thể gọi em ấy một tiếng em họ mà, phải không?”

“Được rồi, tự cháu coi sao rồi làm đi.” Trương Lệ nói một câu, sau đó xoay người rời đi, đến một chỗ khác của Minh Bảo Hiên.

Đợi sau khi Trương Lệ rời đi, Vương Tử Văn tươi cười nhìn kỹ Trương Uyển Du.

Trong ánh mắt của anh ta lộ ra một nét tham lam khó phát hiện.

Hôm nay, Trương Uyển Du mặc một bộ váy màu trắng nhạt thanh thiết, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy lại duyên dáng quyến rũ, tuy không có đặc biệt ăn diện và trang điểm gì, nhưng khí chất lại xuất chúng, cặp mắt đặc biệt có thần khí, hoàn toàn là một mỹ nữ xinh đẹp tự nhiên, khuynh quốc khuynh thành, thiên tư quốc sắc.

“Một người đẹp hiếm thấy.” Trong lòng Vương Tử Văn âm thầm tán thưởng, không khỏi nuốt nước miếng.

Thân là một tay chơi, hai năm trước anh ta đã nghe danh mỹ nhân nổi tiếng thành phố Thanh Vân của Trương Uyển Du rồi. Gần đây lại nghe Trương Uyển Du đã gây được tiếng vang lớn trong giới châu báu, danh tiếng một lần nữa lan truyền rộng rãi trong giới thượng lưu.

Hai ngày trước, Vương Tử Văn nhìn thấy nhan sắc kinh diễm của Trương Uyển Du phát biểu trên một kênh truyền thông trong ngày hội triển lãm trang sức, lúc ấy mới lập tức nổi lên tâm tư khác.

Là một tay săn hoa kỳ cựu, thứ mà anh ta giỏi nhất là việc này, thích săn các người đẹp với nhiều kiểu mẫu và khí chất khác nhau. Hơn nữa thủ đoạn rất cao siêu, ra tay hào phóng, còn hiểu tâm tư phụ nữ, không lần nào thất bại, dù sao thì trong nhà cũng có nhiều tiền để cho anh ta phung phí.