Chàng Rể Quyền Quý

Chương 100




CHƯƠNG 100

“Chứ sao, Uyển Du từ bé đã là một mỹ nhân rồi, rất được người nhà yêu thích đấy. Mấy năm trước còn người đẹp có tiếng của thành phố Thanh Vân nữa.” Trương Lệ cười nói.

“Cô hai quá khen rồi.” Trương Uyển Du rất khiêm tốn nói.

Vương Hiến liếc qua Lâm Tinh Vũ bên cạnh Trương Uyển Du một cái, mặt không có chút cảm xúc, nhưng tia khinh thường trong mắt không chút che đậy.

“Cậu là Lâm Tinh Vũ đúng không?” Vương Hiến nhàn nhạt hỏi.

“Đúng vậy.” Lâm Tinh Vũ gật đầu.

“Dáng vẻ cũng được.” Vương Hiến già cỗi nói: “Nhưng mà đàn ông kiểu gì cũng phải có sự nghiệp đường hoàng. Cậu vẫn không đủ tư cách xứng với Uyển Du.”

“Anh lên trước, em ở lại nói chuyện với Uyển Du đi.” Vương Hiến nói với Trương Lệ một câu rồi đi vào Minh Bảo Hiên.

Trương Lệ ho khan hai tiếng, nhìn Lâm Tinh Vũ một cái, vẻ mặt không chút niềm nở.

“Uyển Du à, ban đầu cô rất phản đối cháu đưa cái đồ con ghẻ này đi cùng. Nhưng cô cũng có nghe mẹ cháu nói qua rồi, cho tên nhóc này mở rộng tầm mắt cũng tốt, để nó tự biết mình như thế nào.” Trương Lệ nhàn nhạt nói.

“Cô hai cũng vì muốn tốt cho cháu, cho cháu một kiến nghị, sớm cho loại đàn ông ăn bám này cút xéo đi.” Trương Lệ không chút khách khí nói: “Cháu bây giờ là nhà thiết kế đá quý danh tiếng của thành phố Thanh Vân, mấy năm nay, toàn bộ giới trang sức đá quý của cả tỉnh Đông Hải tìm đâu ra được một danh gia trẻ như cháu chứ.”

Trương Lệ nói: “Uyển Du, cháu yên tâm, ba mẹ cháu cho cháu theo cô, cô sẽ đưa cháu lên tầng lớp thượng lưu ở thành phố Thanh Vân. Chỉ cần cháu nghe cô hai, cô hai sẽ giúp cháu tạo thế lực, bảo bọc cháu, danh gia trang sức đá quý lớn nhất tỉnh Đông Hải sau này, không phải cháu thì không còn ai nữa!”

Nghe xong những lời này của Trương Lệ, Lâm Tinh Vũ thầm lắc đầu trong lòng.

Tác phẩm Uyển Du thiết kế đã được đấu với giá trên trời 300 tỷ rồi, lúc đó anh còn giúp Uyển Du tạo thế với rất nhiều các hãng truyền thông, bây giờ đã trở thành nhà thiết kế có tiếng rồi, còn cần bà ta bảo bọc? Trước đó bà ta ở đâu làm gì rồi?

“Cảm ơn cô hai đã coi trọng cháu.” Trương Uyển Du rất khách sáo nói.

“Đều là người một nhà, đừng khách sáo với cô hai.” Trương Lệ xua xua tay.

Lúc nói chuyện, ánh mắt bà ta lạnh lẽo nhìn về hướng Lâm Tinh Vũ, nói: “Lâm Tinh Vũ, dang tiếng của cậu tôi sớm đã có nghe qua rồi, nổi tiếng là kiếp nhược phế vật, cậu được coi là chuyện cười của nhà họ Trương chúng tôi! Tôi cũng không biết ba tôi trước đó nhìn trúng cậu ở điểm nào mà gả Uyển Du cho cậu nữa?”

“Haiz, bây giờ ông cụ cũng đi rồi. Lão đại và lão tam làm chủ gia đình, cũng không quản chuyện này nữa chứ.” Trương Lệ nói như thể gia chủ: “Uyển Du bây giờ đi theo tôi, vậy thì nhất định phải giải quyết việc này, không thể để Uyển Du đi theo một tên vô dụng như cậu chịu ấm ức được.”

Trương Lệ nói với giọng điệu dạy dỗ, cực kỳ uy nghiêm nói: “Nghe nói bây giờ cậu đang làm trợ lý tổng giám của Uyển Du ở tập đoàn Trương Thị đúng không? Như vậy đi, đợi chút nữa khi lên lầu, cậu chỉ được nói cậu là trợ lý của Uyển Du, sau này, cũng tuyệt đối không được đứng trước mặt người khác bảo cậu là chồng Uyển Du, hiểu chưa?”

Lâm Tinh Vũ cười lạnh, hờ hững nói: “Tôi nên nói gì, hình như không đến lượt bà dạy bảo.”

“Thái độ cậu là sao? Đây là thái độ cậu nói chuyện với người lớn sao?” Trương Lệ tức giận khiển trách một tiếng, không ngờ tên vô dụng Lâm Tinh Vũ này cũng dám bất kính với bà ta như vậy.

“Uyển Du, cháu xem tên kiếp nhược vô dụng này dám nói chuyện với cô như thế kìa, đúng là thứ không biết tôn ti.” Thần sắc Trương Lệ cực kỳ bất mãn nói: “Cô hai lần này muốn giúp cháu một tay, cháu dắt theo tên vô dụng không biết tốt xấu này bên cạnh thì sớm muộn gì cũng sẽ bị mất hết mặt mũi cháu thôi!”