Trương Thác bước lại gần, nhìn thấy đèn trong ngôi biệt thự vẫn còn sáng.
Nhớ đến dáng vẻ người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, Trương Thác tự nhiên cười toe toét, thuận tay hái một bó hoa dại ở trong vườn rồi đi vào bên trong.
Cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng động làm người phụ nữ trong nhà giật bắn cả mình.
Giang Tĩnh ôm lấy thùng thuốc, vẻ mặt lo lắng nhìn về trước cửa, vừa rồi xảy ra sự việc đột kích đó khiến trong lòng cô ấy vẫn còn lo lắng.
Khi nhìn thấy người ở trước cửa là Trương Thác, Giang Tĩnh đã không còn lo lắng: “ Anh Trương, anh về rồi.
”
*Ừ.
” Trương Thác gật đầu, kì lạ nhìn hộp thuốc ở trong tay Giang Tĩnh: “Sao thế, cô bị thương sao?”
“Không phải tôi.
” Giang Tĩnh lắc đầu, vẻ mặt có chút tự trách: “Là Giám đốc Lâm…”
*Ngữ Lam!” Trương Thác đột ngột kinh ngạc.
Đúng lúc đó, Lâm Ngữ Lam từ tầng hai đi xuống, khi nhìn thấy Trương Thác, ánh mắt người phụ nữ không che giấu nổi sự vui mừng: “Chồng ơi, anh về rồi à?”
“Em bị thương sao?” Trương Thác cau mày lại, đi đến phía trước Lâm Ngữ Lam, vừa nhìn đã tháy vét thương trên cánh tay của cô.
Vết thương dài 10cm trên cánh tay trắng trẻo và mềm mại của người phụ nữ nhìn rất đau lòng.
“Là ai làm?” Trương Thác quay đầu nhìn sang Giang Tĩnh.
Ngay lúc Trương Thác quay đầu lại, Giang Tĩnh giống như nhìn thấy một con thú vật đang ngủ sau đó đột nhiên tỉnh lại.
*Thưa anh Trương, sự việc vẫn đang điều tra.
”
“Điều tra?” Ánh mắt Trương Thác lộ ra sự bất mãn.
Truyện Cổ Đại
Dưới ánh mắt của Trương Thác, Giang Tĩnh vội cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt của anh.
“Anh làm gì phải nổi giận như vậy chứ!” Lâm Ngữ Lam nắm chặt tay Trương Thác: “Việc này không thể trách Giang Tĩnh được, đêm nay nếu không có cô ấy, bây giờ em làm sao có thể ở nhà an toàn thế này được.
” “Giang Tĩnh, ổn rồi, cô về trước đi.
”
Lâm Ngữ Lam vừa nói xong, Giang Tĩnh liền bỏ hộp thuốc xuống, đi ra ngoài biệt thự kiểm tra.
“Được rồi, anh đừng trách Giang Tĩnh nữa, sự việc hôm nay ai cũng không phản ứng kịp được.
” Lâm Ngữ Lam nhấc tay Trương Thác lên, đưa bàn tay còn lại đặt vào lòng bàn tay Trương Thác.
Nắm bàn tay yếu ớt nhỏ nhắn này, Trương Thác thở phào nhẹ nhõm: “Em bị thương rồi, anh bôi thuốc cho em nhé.
”
“Vâng.
” Lâm Ngữ Lam gật đầu.
Trương Thác cầm hộp thuốc lên, ngồi trên ghé sofa cùng Lâm Ngữ Lam, cần thận bôi thuốc cho cô.
“Việc ở Hàng Châu anh xử lý xong rồi à?” Bôi cồn lên vết thương ở cánh tay làm cô cảm thấy đau nhói.
Đã xử lý xong rồi, có thể hai ngày sau, em sẽ nghe tin tức.
”
“Vậy à?” Lâm Ngữ Lam mím môi nói: “Vậy Mễ Lan thì sao?”
“Mễ Lan? Hôm nay cô ấy có nói với anh rằng sắp về lại nước Pháp rồi, bảo chúng ta có thời gian thì qua thăm cô ấy.
” Trương Thác hoàn toàn không hề nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Anh thấy Mễ Lan thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Trương Thác bôi thuốc cho Lâm Ngữ Lam, vẫn cúi đầu hỏi.
“Chính là con người cô ấy như thế nào đấy.
” Vẻ mặt người phụ nữ tỏ ra tò mò.
“Cô ấy à, chính là nữ côn đồ.
” Trương Thác liếc mắt, người phụ nữ này lái xe đến, thật còn gê gớm hơn bản thân nhiều.
Lâm Ngữ Lam liên tục rơi nước mắt nói: “Lúc trước thật là anh cùng cô ấy đã hẹn ước bên nhau trọn đời sao?”
Khi Lâm Ngữ Lam nói xong,Trương Thác mới đột ngột phản ứng lại, anh cười có chút bối rồi: “Đấy đâu phải là hẹn ước trọn đời gì chứ, lúc nhỏ chưa hiểu gì nên chỉ tuỳ tiện nói vui thôi, việc này không thể xem là thật được.
”.