Bảy bóng người này cũng đeo mặt nạ quỷ, trong đó tên đứng đầu liếc nhìn mười xác chết dưới mặt đất, sau đó bước lên phía trước, lấy ra một con dao găm, chặt đầu của một người cầm nó trong tay, sau đó nhìn với người thanh niên: “Kẻ giả mạo Địa Ngục Hành Giả, quả sự chỉ là như vậy, nếu nói sự thật thì sao?”
Còn có một người khác bước tới đối mặt với người thanh niên: “Tôi rất tò mò, câu hổ không ở nhà, khỉ liền xưng vương mà cậu vừa nói là có ý gì?”
Bảy bóng người hoàn toàn bao vây người thanh niên, trên người họ toả ra từng trận hàn ý.
Vẻ mặt của người thanh niên có chút nghiêm túc, anh có thể cảm giác được áp chế mà bảy người này truyền đến anh lúc này hoàn toàn không phải so với mười người vừa tới.
“Một đám người ngông cuồng, ta nóng lòng muốn sinh ra, ngươi đã thực sự làm nên danh tiếng của mình sao?”
Người thanh niên khoanh tay nhìn xung quanh mình.
“Cậu thật may mắn, nhiệm vụ hôm nay chúng tôi nhận được không phải là giết cậu!” Người đàn ông đứng đầu liếc nhìn người thanh niên rồi từ từ quay người lại: “Mặc dù tôi không xấu hỗ đối với những hàng giả này, nhưng tôi đồng ý với những gì mà họ nói, kẻ nào khiêu khích uy nghiêm của đảo Quang Minh, thì đều phải chết!”
Ngay sau chữ chết được phát ra, người thanh niên vô thúc lùi lại hai bước, trong mắt mang theo sự kinh hãi.
Trong một giây tiếp theo, cả bảy bóng dáng đều biến mắt trong màn đêm.
Khi bảy bóng người rời đi, người thanh niên mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, anh vẫn đứng ở nơi đó, một lúc lâu sau, trong mắt hiện lên một tia oán hận: “Một đám người kém cỏi, vớ được cơ hội, còn thật sự cho rằng mình cao hơn người ta một bậc.
Đảo Quang Minh sao?
Đúng là một trò đùa!”
Mười hai giờ đêm.
Tiêu Sơn và một nhóm các nhà nghiên cứu khoa học cũng đang nhiệt tình thử nghiệm các công nghệ mới trong phòng thí nghiệm, họ không hay biết gì về những gì đang xảy ra bên ngoài.
Dương Hùng nắm chặt điện thoại di động trong tay, ông ta đã gọi vô số cuộc gọi, nhưng không có ai bắt máy.
Trên đường phó ở trung tâm thành phó, Trương Thác và Vị Lai bước ra từ một quán ăn nhanh.
Điện thoại di động của Trương Thác phát ra tiếng chuông nhẹ nhàng, là tin nhắn.
“Hành giả giả mạo? Thế lực thần bí?” Trương Thác nhìn tám chữ được gửi tới trong điện thoại, nghĩ nghĩ rồi mới gửi lại hai chữ: “Xử lý.
”
Cát điện thoại, Trương Thác lộ ra ánh mắt suy tư, rốt cuộc là ai giả làm địa ngục hành giả? Trương Thác nghĩ đến người có khả năng nhát là Chessia, trên thế giới này có rất ít người dám gây hắn với Đảo Quang Minh.
Để tránh bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, Trương Thác quay lại Phòng thí nghiệm Nghiên cứu Khoa học và Công nghệ Hàng Châu, Trương Thác nhìn thấy người thanh niên ở trước cửa phòng thí nghiệm.
Trương Thác này có ấn tượng với người thanh niên này là khi ở trong tầng mười chính hội quán, đã gặp được người này, chính là cao thủ.
Hai người nhìn nhau, lúc này Trương Thác từ trong mắt người thanh niên nhìn ra một sự kiêu ngạo, sự kiêu ngạo đó bắt nguồn từ linh hồn, loại người này, về mọi mặt, đều tự cho mình là tài trí hơn người, người có kiểu kiêu ngạo này có quan hệ mật thiết với xuất thân của cậu ta.
Trong tình báo Trương Thác nhận được, thế lực thần bí là chỉ người thanh niên này.
Trương Thác không biểu lộ gì nhiều, anh quay lại phòng nghiên cứu, cũng nhân tiện xem qua kết quả nghiên cứu của Tiêu Sơn.
.