Thượng Phát cúp điện thoại, trên gương mặt vẫn đang mang theo sự phấn khởi, nói với ông cụ bên cạnh: “Sư: phụ, hôm nay con thật sự có thể nhậm chức rồi sao?”
Ông cụ gật đầu, phát ra một giọng nói già nua: “Đợi một lát sau khi vị đại nhân đó đến, thì ta cũng phải đi rồi, sau này nơi đây sẽ do con phụ trách, tất cả những quy tắc mà ta nói với con, con nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt, những kỹ năng bản lĩnh mà ta dạy cho con, con cũng phải chăm chỉ luyện tập, tuyệt đối không bao giờ được lười biếng.
”
Yên tâm đi sư phụ!” Thượng Phát vỗ ngực đảm bảo.
Đang nói chuyện, thì tiếng chuông gió vang lên.
Những người trong phòng lúc này đều đứng dậy, nhìn hướng về phía cửa của cơ quan làm việc.
Trương Thác bước vào từ cửa lớn, nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt hướng về phía một hòa thượng già.
“Đây là người kế nhiệm của ông sao?”
“Đúng vậy, Hành Giả đại nhân.
” Ông lão khẽ cúi người gật đầu.
“Còn trẻ quá.
” Trương Thác tươi cười, “Bây giờ ông có thể đi được rồi.
”
“Cám ơn ngài!” Trên mặt ông lão ánh lên sự vui mừng, hai tay cầm tấm thẻ màu đen mà Trương Thác đánh rơi ngày hôm qua đưa lại cho Trương Thác, sau đó bóng dáng run rẩy từng bước chậm rãi bước ra khỏi văn phòng.
Tại thời điểm này, chủ sở hữu của văn phòng, được thay thế hoàn toàn.
Thượng Phát đứng ở đó, đứng rất thẳng thắn, gương mặt đầy phấn khích nhìn Trương Thác, cậu ta biết, cả cuộc đời sau này sẽ phải phục vụ những người này.
Tình cờ một lần Thượng Phát có cơ hội nhìn thấy, ông lão đó ra tay, từ ngày hôm đó, cách nhìn cuộc sống của cậu ta đã hoàn toàn thay đổi, đồng thời cũng biết được, tất cả những chuyện trước đây cậu ta phải đối mặt, nó đều nhỏ bé biết nhường nào.
“Đi thôi.
” Trương Thác hướng về phía 30 nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu nói, sau đó bước ra khỏi văn phòng.
Những nhà nghiên cứu này đều có quốc tịch khác nhau, nhưng họ đều có thể hiểu được tiếng Hoa Hạ mà Trương Thác nói, tất cả đều lặng lẽ theo sau Trương Thác.
Thượng Phát kính cẩn nhìn Trương Thác và những người khác rời đi.
Địa điểm phòng thí nghiệm, Tiêu Sơn đã gửi qua cho Trương Thác.
Sau khi nói vị trí phòng thí nghiệm cho các nhà nghiên cứu, Trương Thác vội vã đến đó trước.
Văn phòng Nghiên cứu Khoa học và Công nghệ Hàng Châu nằm ở khu vực thịnh vượng của Hàng Châu, nơi Dương Hùng nói, chính là nơi đây.
Cùng lúc này, dưới sự dẫn dắt của Dương Hùng, một đội hai mươi người đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng ở cửa phòng thí nghiệm, chờ đợi sự xuất hiện của Tiêu Sơn.
Khi nhìn thấy Tiêu Sơn chỉ mang theo hai người qua, nụ cười trên mặt Dương Hùng đã có chút không hài lòng, nhưng ở trước mặt, Dương Hùng vẫn nỗ lực để mình cau mày, “Tiêu tổng, người của anh e rằng hơi ít thì phải?
Trong trường hợp này, nó sẽ ảnh hưởng đến tiến độ đó.
”
“Đối mặt với Dương Hùng, Tiêu Sơn chỉ mỉm cười, bây giờ giữa hai người, ai cũng biết mọi chuyện tại sao xảy ra như thế, chỉ là chưa lật rõ bộ mặt thật ra thôi.
” Dương tổng, tiến độ bên tôi sẽ không chậm lại đâu, chỉ sợ bên anh chậm quá, đến lúc đó không phân tích được gì, thì Tiêu mỗ tôi không chấp nhận được điều đó đâu.
”
“Hahal” Dương Hùng cười lớn hai tiếng, “Tiêu tổng thật biết nói đùa.
Đội ngũ hai mươi người ưu tú của tôi hẳn không tệ hơn hai người này, đúng không?”
Ánh mắt của Dương Hùng hướng về hai nhà nghiên cứu phía sau Tiêu Sơn.
Phía sau Dương Hùng, một trong hai mươi người trong nhóm nghiên cứu mở miệng nói: “Dương tổng, xem ra việc lần này không dễ xử lý rồi.
”
“Sao vậy?” Dương Hùng hỏi.
“Hai người mà Tiêu tổng tìm đến, là hai tên phế vật từng bị nhóm chúng tôi loại bỏ ra khỏi đội.
Xem ra, đối với nghiên cứu lần này, Tiêu tổng không thể góp chút công sức nào rồi, tắt cả đều phải phụ thuộc vào chúng ta.
” Viên nghiên cứu đó nói.
.