Chính vào khoảnh khắc tên côn đồ bước vào trong xe, xoay người lại, thì đôi mắt Cảnh Nhược Phiền lộ ra một vẻ tinh ranh, bước lên phía trước, bắt lấy cánh tay đang cầm súng mà tên côn đồ vẫn còn đặt bên ngoài xe.
Hành động này của Cảnh Nhược Phiến ngay cả Trương Thác cũng không thể ngờ được, trong lòng anh chửi lên tiếng đồ đần, Trương Thác bước lên phía trước, túm lấy Cảnh Nhược Phiền.
“Mẹ! Tiện nhân, ông đây biết rồi nhé!” Tên côn đồ phát ra ng gầm gừ, cánh tay cầm súng hoàn toàn không có chút do dự, mà bóp cò.
Ánh lửa bắn ra, chính khoảnh khắc này đây, Cảnh Nhược Phiến chỉ cảm thấy có một mảng trống rỗng trong đầu, ngọn lửa từ súng ống bắn phát ra, chính là lưỡi liềm của Tử thần.
Vào thời khắc mấu chót, Trương Thác bắt lấy cánh tay của Cảnh Nhược Phiến, kéo cô thật mạnh sang bên cạnh, đồng thời bản thân cũng thực hiện động tác xoay người sang một bên.
Viên đạn đánh ra một tia lửa trên mặt đất.
Tên côn đồ lại lần nữa nổ súng, Trương Thác kéo mạnh cửa ở hàng ghế sau ra, xem như một sự ngăn cản, ngắm chuẩn thời cơ, Trương Thác đột nhiên đứng dậy nhảy qua, đồng thời giơ chân đạp một cái, trước khi tên côn đồ vẫn chưa kịp nổ ra phát súng tiếp theo, thì một đá thật nặng đã đá vào cổ tay của tên côn đồ.
Một tiếng “răng rắc” vang lên.
Có thể rõ ràng thấy được, cổ tay của tên côn đồ bị uốn cong một cách bắt thường không theo quy tắc, khẩu súng theo đó cũng không còn.
Tên côn đồ ngồi trong xe, phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết xé ruột xé gan, lúc vừa rồi, cổ tay của hắn ta, đã bị Trương Thác đá gãy hoàn toàn.
Trương Thác một tay nắm lấy đầu của tên côn đồ, dùng lực lôi hắn ra khỏi xe, ném xuống đắt.
Hoàn thành xong hết cả bộ động tác này, Trương Thác mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phái Cảnh Nhược Phiến đã bị dọa sợ đến ngốc đi bên cạnh, có chút bực mình nói: “Đồ đần, qua đây còng người lại!”
Cảnh Nhược Phiến lúc này mới phản ứng lại, có phần hơi hiền lành gật gật đầu: “Ò, được, được!”
Cảnh Nhược Phiến lấy ra còng tay, vừa bước đến trước mặt tên côn đồ, thì bỗng chốc phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn Trương Thác: “Anh gọi ai là đồ đần chứ?”.
Đọc ????гu????ện ????ại ⩶ Tг ????????Tгu????????n.
????n ⩶
Trương Thác dựa vào cửa xe, nhếch miệng: “Tôi còn có thể gọi ai nữa? Ý là vẫn còn có người khác nữa sao?”
“Anh!” Cảnh Nhược Phiến phùng má lên, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, thành thật lấy còng tay ra, còn lấy tay tên côn đồ, đồng thời tháo mũ trùm đầu của đối phương, là một người đàn ông trung niên tầm khoảng 40 tuổi, rất bình thường như Trương Thác.
Trương Thác tắm tắc hai tiếng, nói với Cảnh Nhược Phiến: “Đây cũng là một người lớn tuổi rồi đấy chứ, nếu như người khác trẻ hơn 10 tuổi, thì cái đồ đần như cô đã sớm bị đánh chết rồi.
”
Lần này Cảnh Nhược Phiến không vì cách xưng hô của Trương Thác đối với mình như vậy mà tỏ ra thái độ gì, cô rất rõ, hôm nay nếu không phải là người đàn ông này, thì bản thân thật sự thảm rồi.
Một giọt máu tươi, đột nhiên in vào trong đôi mắt của Cảnh Nhược Phiến, đôi đồng tử của cô bỗng dưng co rút lại, bước lên trước một bước, gương mặt cô đầy vẻ lo lắng nói với Trương Thác: “Anh bị thương rồi?”
“Cô không thấy phí lời sao!” Trương Thác trợn mát: “Viên đạn bắn trúng lên trên người cô, cô không bị thương àI!”
“Trúng đạn!” Đồng tử của Cảnh Nhược Phiến đột ngột phóng to ra, vừa mới định lên tiếng, thì bị Trương Thác đánh một cái vào trên trán.
“Trúng đạn cái gì mà trúng đạn, chỉ bị trầy xước ngoài da mà thôi.
” Trương Thác vén tay áo trên cánh tay của anh, có một vết thương đỏ tươi, còn mang theo cả một mùi khét, chính là bị thương lúc kéo Cảnh Nhược Phiền ra lúc nãy.
Mặc dù chỉ là một vết thương bé xíu, nhưng trong lòng Cảnh Nhược Phiến cũng thấy có chút thắt lại, đây chính là vết thương mà anh ấy bị khi cứu mình lúc nãy, nếu như lệch hướng một chút xíu thôi, vậy thì sẽ có hậu quả như thế nào chứ, thời khắc quan trọng đó, ai lại có thể biết được viên đạn sẽ bắn trúng vào đâu?
Nghĩ đến đây, một cảm giác biết ơn sâu nặng đang dâng trào ngập tràn trong lòng của Cảnh Nhược Phiến.
.