Lúc này Tiêu Sơn mới mở lời: “Thiện công tử, đứa con trai nuôi này của tôi nếu có làm gì không đúng, tôi xin lỗi cậu, cậu đừng làm khó nó.
”
*Ông xin lỗi tôi?” Thiện Trang lườm Tiêu Sơn một cái, rồi chỉ vào Mễ Lan: “Ông lấy cái gì để xin lỗi tôi? Người này là con gái của ông đúng chứ, bây giờ ông kêu cô ta cởi hết quần áo ra, múa cột ở đây cho tôi đi, thì tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông, thế nào?”
Sắc mặt Tiêu Sơn bỗng chốc tối sầm lại: “Thiện công tử, cậu nói như vậy có phải là có hơi quá đáng rồi không?”
“Quá đáng? Con mẹ ông dám nói tôi quá đáng? Hôm nay ông đây, sẽ làm cho ông thấy được cái gì gọi là quá đáng!”
Thiện Trang chỉ vào Lâm Ngữ Lam: “Bắt cô ta lại cho tao!”
Mấy tên thanh niên đứng sau lưng Thiện Trang, tất cả đều vươn tay ra bắt lầy Lâm Ngữ Lam.
Cùng lúc đó, Thiện Trang cũng vươn tay ra túm lấy Lâm Ngữ Lam trước mặt.
Những người còn lại nhìn thấy cảnh này, dù dám tức giận nhưng cũng không dám mở lời, cha của Thiện Trang là người đứng đâu Thị cục thành phô, ai mà dám chọc giận cơ chứi Nhìn thấy một thanh niên đã sắp tóm được người Lâm Ngữ Lam, thì tiếng nổ tung đột nhiên vang lên.
Luồng khí mãnh liệt, cuốn vào trong từ cổng của hội sở, người đứng trong hội sở, đều vì luồng khí mạnh này mà đứng không vững.
Trương Thác ngay lập tức bảo vệ lấy hai cô gái Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan, đợi sau khi luồng khí mạnh trôi qua, thì một đám khói bốc lên.
Cánh cửa vốn dĩ hào hoa của hội sở trở nên đổ nát.
Những thứ đồ trang trí tinh tế bày trí trong hội sở, những mỹ thực long lanh rực rỡ hiện ra trước mắt đó, đều vì luồng khí này mà rơi hết xuống đất.
*Nổ rồi! Là nỗ đó!”
“Báo cảnh sát đi! Mau báo cảnh sát đi!”
Trong hội sở vang lên một tiếng la chói tai.
Lúc này Thiện Trang cũng không quan tâm đến việc gây chuyện với Trương Thác nữa, vụ nỗ bát thình lình này, gây bắt ngờ cho tất cả mọi người.
Đôi mắt Trương Thác nhìn chằm chằm vào cánh cửa của hội sở, trong làn khói mịt mù, tổng cộng có 8 bóng người, từ từ xuất hiện, tám bóng người này toàn bộ đều đội mũ trùm đầu, nhìn không rõ diện mạo, trong tay mỗi một người đều cầm một con dao đẻ khống ché.
Các doanh nhân trong hội sở lúc này co rúm lại ở một góc tường, nơm nớp lo sợ nhìn 8 tên côn đồ đội mũ trùm đầu này.
Ánh mắt của 8 tên côn đồ đều đang tìm kiếm trong cả hội sở này, cuối cùng, đặt ánh mắt khóa chặt lên trên người Tiêu Sơn.
Một tên cầm đầu, phát ra giọng nói trầm và khàn: “Tập đoàn Tiêu Thị, Tiêu Sơn…chính là ông ta.
”
Lời nói của tên cầm đầu, khiến mọi người lập tức hiểu ra ngay, hôm nay những người này vì sao mà đến.
Trương Thác vỗ nhẹ vào lưng Lâm Ngữ Lam, ra hiệu cho cô ấy đừng lo lắng, Trương Thác vừa định đứng dậy, giải quyết những tên côn đồ này, thì nghe thấy bên ngoài chân tường phía sau lưng mình, truyền đến tiếng “tít… ít…” rất nhẹ.
Là một người trưởng thành từ trong súng lửa, Trương Thác cực kỳ hiểu rõ tiếng tít tít này đại diện cho cái gì!
Một quả bom hẹn giờ!
Quả bom hẹn giờ này, là đang cách họ bởi một bức tường, một khi nó phát nổ, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi! Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan, bao gồm cả Tiêu Sơn đều sẽ quả bom này làm tổn hại, một khi bị tổn hại, thì kết cục chỉ có một!
Tình hình hiện giờ, căn bản không thể không đối phó với 8 tên côn đồ xã hội đến này được nữa, bởi vì anh không biết, quả bom sau lưng này, lúc nào sẽ nổ, có thể là trong giây tiếp, ánh lửa của vụ nổ sẽ xuất hiện.
.