Trương Thác ngồi bên cạnh nghe mà khó hiểu không thôi, quần áo trên người Vị Lai còn dễ, nghe nói trước đó Vị Lai đạt được sự ủng hộ từ quốc gia, cầm không ít vật liệu cấp cao để nghiên cứu, kết quả làm ra đồ phi hành mang kiểu dáng cổ phục Trung Quốc.
Trương Thác suy đoán nó hẳn là bộ quần áo trên người Vị Lai, không nói trước chỉ phí mất bao nhiêu, chỉ tính vật liệu cũng cực kỳ hiếm có, có tiền cũng mua không được.
Mà bộ trên người Nguyệt Thần thì là do thánh nữ Nguyệt Thần Điện lưu truyền từ xưa tới nay, nói trắng ra thì chính là văn vật, cả Thần Điện cũng chỉ có hai bộ.
Có lẽ người Trung Quốc không biết đến Nguyệt Thần Điện, nhưng ở vùng giáp biên giới Ấn Độ thì không ai không biết Nguyệt Thần Điện, đây chính là giáo phải lớn có mấy trăm vạn giáo đồ, sức ảnh hưởng của nó cực kỳ đáng sợ.
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, ban đầu Lâm Ngữ Lam còn cảm thấy khó đọc tên của mọi người, nhưng rồi cũng quen dần.
Nhưng Lâm Ngữ Lam không biết là, những cái tên mà cô gọi lên, dù là Ter, vẫn là Lilith, hoặc là Locker, đều là danh xưng của ác ma phương tây, mỗi một tên đều có tính đại biểu cực cao.
Chủ đề mà phụ nữ buôn với nhau đơn giản chính là đồ trang điểm hoặc trang sức.
Mà đàn ông với nhau thì chính là chuốc rượu và chém gió.
Dưới nhà hàng Tân Khải đỗ mười chiếc minibus, cửa xe mở ra, trên mỗi chiếc xe đều đi xuống bảy người, tổng cộng 35 người, tất cả đều kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, đứng ở dưới lầu nhà hàng Tân Khải.
Một người đàn ông trung niên có mái tóc húi cua, tay chống gậy đầu rồng đang dẫn đầu, nhìn chằm chằm cổng nhà hàng Tân Khải.
“Chính là nhà hàng này, tình báo nói rằng cô ta đặt trước phòng 5.
9.
” Một người đến bên người trung niên người đàn ông trung niên tóc húi cua thì thầm.
Trung niên tóc húi cua gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng mở miệng: “Thông báo cho mọi người hãy phân tán tiến vào, đầu tiên là nhiệm vụ do Ám Dạ tiếp nhận thất bại, sau đó là Thứ Mai mắt hơn mười người ở Ngân Châu, bên cạnh cô ta chắc chắn có cao thủ, lần này toàn thể tinh anh của Ấn Sát chúng ta đã xuất động, chỉ cho phép thành công, không cho phép thắt bại, cơ hội lên đảo là cực kỳ hiếm có.
”
“Đã rõi”
Người đứng bên người đàn ông trung niên tóc húi cua gật nhẹ đầu, sau đó chuyển mệnh lệnh xuống dưới, ba mươi lăm người đang đứng trước nhà hàng Tân Khải đều tản ra.
Người thanh niên tóc húi cua chống gậy, lấy ra một tấm khăn che miệng ho khan hai tiếng, đi vào cửa chính nhà hàng Tân Khải, trong túi của anh ta có một tấm ảnh của Lâm Ngữ Lam.
Ấn Sát! Đây là tổ chức sát thủ mạnh thứ hai trong thế lực ngầm của toàn bộ khu vực Tây Bắc, mạnh hơn cả Thứ Mai, khiến người khác phải dè chừng.
Nhân số của Ấn Sát không nhiều, nhưng ai cũng là tỉnh anh, người đứng đầu tổ chức lại còn là người nắm giữ kỷ lục kinh khủng từng trảm cả trăm người!
Ngay khi thủ lĩnh Ấn Sát bước chân vào nhà hàng Tân Khải, Tóc Đỏ đang chuyện trò vui vẻ trong nhà ăn biến sắc, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thì sắc mặt của anh ấy lại khôi phục như thường.
Tóc đỏ cười ha hả nói với Trương Thác: “Lão đại, nghe nói Trung Quốc các anh có sở hữu một loại rượu cổ cực kỳ mạnh.
Em muốn thử.
”
Trương Thác cùng nhóm Tóc Đỏ là anh em sống chết có nhau, nói không khoa trương, chứ chỉ cần một người trong số họ c0i quần là người khác đều biết đối phương muốn làm gì rồi, Tóc Đỏ vừa nói thế, những người trong phòng, ngoài Lâm Ngữ Lam ra, đều nhận ra có điều không ổn.
“Tóc Đỏ, tôi đi mua cho cậu, là rượu xái đấy, tôi biết loại nào là loại mạnh nhất.
Hải Thần, đi theo giúp tôi đi.
” Bạch Trì nói xong thì đứng dậy, gọi Hải Thần định ra ngoài.
Hải Thần gật nhẹ đầu.
Hai người vừa đứng dậy, thì thấy Lâm Ngữ Lam cũng đứng lên: “Đề tôi đi, mọi người là khách, làm sao có thể để mọi người đi mua chứ.
”
“Đúng đấy.
Các cậu cứ ngồi xuống, tôi và vợ đi là được rồi.
” Trương Thác ra hiệu với nhóm Bạch Trì.
Nhóm Bạch Trì gật nhẹ đầu, lại ngồi xuống.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam sóng vai ra ngoài, trong khách sạn này cũng không có rượu xái, phải đến siêu thị ngoài khách sạn để mua.
Có Trương Thác dẫn đầu, người của Ấn Sát không thể phát hiện Lâm Ngữ Lam, trong phương diện ẩn nấp hành tung, Trương Thác có thể bỏ xa người của Ấn Sát mười mấy con phố.
Sau khi Trương Thác và Lâm Ngữ Lam rời đi, Bạch Trì lên tiếng: “Tóc đỏ, tình hình thế nào rồi?”
“Tôi cảm giác có gì đó không đúng.
” Tóc Đỏ lắc đầu.
Người ở đây đều biết, độ mẫn cảm của Tóc Đỏ vượt xa người thường, gần như đạt tới cảnh giới biết trước, mặc dù không khoa trương như trong sách viết và trong phim ảnh, nhưng dự cảm trong một vài tình huống vẫn cực kỳ chính xác.
Mọi người vô thức nhìn sang Vị Lai.
.