Chàng Rể Quân Vương

Chương 213: Chương 213





Trên vùng biển khơi mênh mông rộng lớn, trên một con thuyền chiến với lá cờ mặt quỷ đang trôi dạt vô định không có điểm đến.
Một người đàn ông da trắng thân hình rắn chắc vạm vỡ đang đứng trên boong tàu, đám hầu gái của anh mang đến cho anh ta những bộ quần áo đất tiền.
Người đàn ông da trắng cường tráng cần thận lựa chọn tỷ mỷ hơn hai tiếng đồng hồ, mới chọn ra được một bộ quần áo vừa ý, gật gật đầu: “Tuyệt, chính là bộ này.”
“Hải Thần đại nhân, ngài dày công chuẩn bị như vậy, là sắp đi gặp nguyên thủ quốc gia của nước nào đó đúng không?” Trợ thủ của người đàn ông da trắng cường tráng cần thận hỏi.

Nguyên thủ?” Người đàn ông da trắng cường tráng hỏi lại tiếng: “Nguyên thủ của nước nào mà có thể khiến cho tôi coi trọng vậy chứ?”
“Vậy là…” Người trợ thủ không hiểu.

Người đàn ông da trắng cường tráng đang đứng trước cột buồm, nhìn về phía xa xa: “Ngày mai, chị dâu tôi mời chúng tôi ăn cơml”
Phía sau của chiếc chiến hạm này của người đàn ông da trắng cường tráng là chỉ chít những chiếc thuyền chiến đang theo phía sau, mỗi một chiếc thuyền chiến đều được trang bị đầy đủ hỏa lực, các máy bay chiến đấu trên boong tàu có thể cát cánh bắt cứ lúc nào.
Ở biên giới của Ấn Độ, có một ngọn núi phủ đây tuyết, nơi được tương truyền rằng có người tuyết thần bí lúc ẩn lúc hiện.
Bên dưới ngọn núi tuyết, có một cung điện, được người dân sống ở xung quanh đó tôn thờ từ rất lâu.
Đêm đó, trong ngọn núi tuyết, một người phụ nữ phương Tây trẻ trung và xinh đẹp bước ra, cô ấy với mái tóc đen huyền xõa dài ngang lưng, trên người mặc một chiếc đầm dài màu đen tím, trong ngọn núi phủ đầy tuyết trắng ngần này, dưới ánh trăng sáng rực, thuần khiết giống như nữ thần Artemis giáng trần vậy.
“Đại nhân, ngày mai là ngày cúng báo của giáo đồ, cô muốn rời khỏi sao?” Một người phụ nữ xinh đẹp giống hệt vậy đi theo phía sau cô ấy.
*Đương nhiên rồi, tên tiểu tử Bạch Trì đó nói, ngày mai chị dâu sẽ mời mọi người ăn cơm.”
Lúc này, Lâm Ngữ Lam còn nằm ở phòng bệnh của bệnh viện Ngân Châu cũng không biết rằng, một quyết định mời khách ăn cơm của cô, đã khiến cho những nhân vật lớn đang giậm chân ở thế giới ngầm đều phải chấn động, đều cảm thấy căng thẳng lo lắng.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, sáng sớm hôm sau Trương Thác từ phòng bệnh trèo lên, kiểm tra một chút cho Lâm Ngữ Lam, vết bỏng trên da cơ bản đã lành, khí độc hít vào ngày hôm đó hai ngày qua cũng đã được lọc sạch.

“Uhm, đẹp.” Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam đã mặc xong bộ thể thao rộng rãi trước mặt, chân thành khen ngợi.
“Đẹp gì? Máy ngày không tắm rồi, nhanh về nhà thôi, em phải đi tắm, người hôi chết mất thôi.” Lâm Ngữ Lam ngửi ngửi cái mũi nhỏ đáng yêu, vẻ mặt chán ghét nói.
Trương Thác cười ha ha hai tiếng, anh không cảm thấy trên người phụ nữ có mùi gì lạ thường, ngược lại còn có một mùi thơm cơ thể tươi mát tỏa ra.

Trên đường về nhà, Trương Thác lái xe, Lâm Ngữ Lam ngồi ở ghế phụ, không ngừng lật điện thoại di động.
“Bà xã, xem gì vậy?” Trương Thác tò mò hỏi.
“Tìm khách sạn.” Ngón tay mảnh khảnh của Lâm Ngữ Lam vu0t ve màn hình điện thoại: “Ông xã, anh nói xem mời bạn anh ăn những món ăn gì?”
“Tùy ý ăn chút đồ là được.” Trương Thác thản nhiên nói, lúc khó khăn anh cùng các huynh đệ tỉ muội chia nhau một miếng bánh mì, cũng không phải chưa nhai qua vỏ cây, lúc huy hoàng, sơn hào hải vị, trứng cá muối cao cấp đều ăn phát ngán, nên sớm đã không quan tâm đến việc ăn gì.
Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Thé không được.

Đây là lần đầu tiên ăn cùng bạn anh, thế nào thì em cũng phải cố gắng hết sức với tư cách là một chủ nhà.”
Lâm Ngữ Lam cuối cùng đã chọn nhà hàng Tân Khải, đặt phòng kín lớn nhất.
Cùng lúc đó, sân bay Ngân Châu.

Bạch Trì đứng trước tầng chờ máy bay, lặng lẽ chờ đợi, anh không đi kiểm tra thời gian chuyến bay, anh biết rằng những con hàng này sẽ không tới bằng chuyến bay dân dụng.
Hàng loạt máy bay tư nhân đã hạ cánh xuống sân bay Ngân Châu.

Một trong số đó mang logo của Hoàng gia nước Anh.

Những chiếc còn lại, mặc dù không có logo nhưng chỉ nhìn vào loại máy bay đều là loại giá thành không nhỏ..