Chàng Rể Quân Vương

Chương 180: 180: Ai Cũng Không Được Gặp





Luật sư Hồ vừa dứt lời, không đợi cảnh sát trực ban lên tiếng đã có một người bước vào Cục Cảnh sát.
“Gặp người? Ai cũng không được gặp!”
Lâm Ngữ Lam và luật sư Hồ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cũng ăn mặc như luật sư đi đến: “Bây giờ đương sự của tôi vẫn nằm trong bệnh viện, kết quả kiểm tra đã có thương tật cấp hai”
“Ha ha, Vương Thành, ông làm luật sự đúng là hơi đáng tiếc” Luật sư Hồ nhìn người đàn ông trung niên mới xuất hiện.
Vương Thành này cũng coi như nổi tiếng trong giới luật sư của thành phố Ngân Châu, chuyên kiện tụng cho người có tiền, bản lĩnh đổi trắng thay đen là hạng nhất.

“Họ Hồ kia, tôi không nói nhảm với ông” Vương Thành ngồi xuống: “Tôi cảm thấy, chúng ta vẫn nên nói đến vấn đề bồi thường thì tốt hơn.”
“Bồi thường? Ông xã tôi là bị vu oan!” Lâm Ngữ Lam đập tay lên bàn, vẻ mặt tức giận.
Vương Thành nở nụ cười: “Vu oan? Cô à, chứng cứ đâu?”

“Chứng cứ ở ngay đây!” Lâm Ngữ Lam lấy điện thoại ra, mở video lên, video này là khi nãy cô có chút nghi ngờ nên quay lại.

Cảnh trên video đúng là ở ao sen trong công viên Trung Thanh, chỉ là Lâm Ngữ Lam không quay được hình ảnh gã đàn ông đánh cô ả kia.

Trong điện thoại cố quay lại chỉ có hình ảnh gã đàn ông đâm dao tới, Trương Thác né tránh sau đó đả lại một cước mà thôi.
Nhìn thấy video này, Vương Thành vẫn bình tĩnh như trước: “Cô à, đây là chứng cứ mà cô nói sao, có thể chứng minh điều gì? Chứng minh chồng cô đá lên người đương sự tôi mạnh thế nào sao?”
Lâm Ngữ Lam nghiến răng: “Ông xã tôi là phòng vệ chính đáng!”
“Phòng vệ chính đáng? Phòng vệ chính đáng cái gì?” Vương Thành tỏ vẻ nghi ngờ: “Cô à, cô cần phải nhìn rõ, trong video, đương sự tôi vẫn không gây ra thương tổn gì đến chồn ngược lại là chồng cô đánh đương sự tôi, cái này sao có thể là phòng vệ chính đáng chứ? Đây là cố ý đánh người khác được không?” “Ông!” Lâm Ngữ Lam chỉ vào Vương Thanh, tức giận đến nói không nên lời.
“Tổng giám đốc Lâm” Luật sư Hồ khuyên nhủ một tiếng, ông ta nhận ra tính nan giải của vấn đề này: “Chuyện này, chắc chắn đêm nay không thể xử lý được, cô cho tôi thời gian, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, cô bình tĩnh một chút!”
“Tôi không có thời gian!” Lâm Ngữ Lam hét to, mất hết dáng vẻ bình tĩnh thường ngày: “Bây giờ chồng tôi bị người khác vu oan bắt đi, ông bảo tôi bình tĩnh kiểu gì! Tôi chỉ hỏi một câu, cảnh sát các anh có quyền đòi người không?”
“Sao thế? Sao thế? Chuyện gì mà làm ầm ĩ vậy?” Hàn Văn Tĩnh đang trong phòng làm việc của đội điều tra hình sự xem hồ sơ, nghe thấy âm thanh vang lên chỗ phòng trực ban, bèn đi tới dò hỏi.
Khi nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, Hàn Văn Tĩnh hơi sửng sốt, vẻ mặt mất tự nhiên.
Cảnh sát trực ban vừa nhìn thấy Hàn Văn Tĩnh liền như nhìn thấy cứu tinh: “Phó đội trưởng Hàn, chuyện này cô xử lý đi, cô này nói chồng cô ấy bị người ta vu oan, còn bị người của bộ đội bắt đi.” Bắt đi!
Hàn Văn Tĩnh hoảng hốt, chồng của Lâm Ngữ Lam, không phải là Trương Thác hay sao? Sao anh lại bị người của bộ đội bắt đi?
Hàn Văn Tĩnh cau mày: “Cô Lâm, phiền cô đến phòng làm việc của tôi nói rõ chuyện đã xảy ra.”
Lâm Ngữ Lam không thấy bất ngờ vì Hàn Văn Tĩnh nhận ra mình, lần trước lúc bị người tập kích trong xe là Hàn Văn Tĩnh xử lý, mình cũng đã lấy lời khai.
Trong phòng làm việc của Hàn Văn Tĩnh, Lâm Ngữ Lam nói rõ ràng chuyện xảy ra khi nãy với cô ta.

“Cô Lâm, gần đây ông… ông xã Trương Thác của cô đắc tội ai sao?” Hàn Văn Tĩnh vừa ghi chép những gì Lâm Ngữ Lam nói vừa hỏi.
Lâm Ngữ Lam ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Có lẽ là không, con người anh ấy bình thường cà lơ phất phơ, cũng dễ ở chung, không hay nổi nóng, chắc không đắc tội với ai đâu.”
Hàn Văn Tĩnh thầm khinh bỉ trong lòng, ông xã cô dễ ở chung? Không hay nổi nóng? Là cô chưa thấy dáng vẻ nổi nóng của anh ta thôi!
Ninh Nhất Chu mặc đồ bình thường đứng trong đại viện, lúc thấy xe tuần tra chạy vào, nụ cười lạnh lùng trên mặt anh ta càng sâu hơn.
“Cậu Ninh, đã dẫn người đến rồi” Một người đàn ông trung niên cũng mặc quần áo bình thường đứng bên cạnh Ninh Nhất Chu báo cáo.
“Nhốt lại trước, cho anh ta chút đau khổ đị” Ninh Nhất Chu dặn dò một câu, đưa mắt nhìn xe tuần tra kia, sau đó sải bước rời đi.
Ban đêm rất tối, Trương Thác bị áp tải xuống từ trên xe, hai tay hai chân anh đều chưa bị trói, có thể hoạt động tự do.
Trương Thác đưa mắt nhìn, cả đại viện quân khu, ngoài mấy tên lính gác ngoài cửa và người của xe tuần tra ra thì cực kỳ yên tĩnh.
Với bản lĩnh của Trương Thác, nếu muốn chạy, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi, hoàn toàn không ai ngăn được anh, nhưng Trương Thác không định làm thế.
Nếu hôm nay mình đi thật, cho dù nguồn gốc chuyện này là thế nào, chắc chắn mình cũng không thể ở yên tại Hoa Hạ được nữa.

Điều này không giống với mong muốn ban đầu của anh, anh đang đợi, nhiều nhất hai mươi bốn tiếng sẽ có người xử lý chuyện này.
Trương Thác mặc người ta nhốt mình vào một nơi giống với phòng tạm giam, bốn phía ở đây đều là vách tường, không có chút ánh sáng, tối đến vươn tay không thấy năm ngón.


Sau khi cửa phòng tạm giam đóng lại, cả căn phòng không có chút âm thanh, cực kỳ áp lực, người thường mà ở đây ít nhất hai tiếng chắc chắn sẽ sụp đổ.

Lúc mười một giờ rưỡi tối, một chiếc Mercedes GT màu đỏ chạy đến cửa đại viện quân khu, bị lính gác ngăn lại.
Lâm Ngữ Lam và Hàn Văn Tĩnh đi xuống từ trên xe, Hàn Văn Tĩnh gọi một cuộc điện thoại, sau đó đứng trước cửa đại viện lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng chừng mười phút sau, một người đàn ông trung niên mặc quân phục xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người đàn ông này chính là người mới đứng bên cạnh Ninh Nhất Chu khi nãy..