Chàng Rể Quân Vương

Chương 174: 174: Trái Tim Của Tần Âm





Lý Mỹ Nhất vừa nhìn thấy Tần Âm, khuôn mặt ung dung lập tức trở nên bối rối: Tổng giám đốc Tần, tôi.”
“Không cần nói nữa, chuyện hợp tác của Lâm Thị, tôi đã quyết định rồi.

À đúng rồi Giám đốc Lý, nói với chị một chuyện, tôi đã gặp được nhân viên nghiệp vụ Trương Thác mà chị nói rồi.
Lúc chị gửi tin nhắn cho anh ấy, tôi cũng ngồi ở bên cạnh, những hành động này của chị đã gây thiệt hại cho công ty, tôi sẽ kiện chị vì chuyện cố ý làm thiệt hại tài vụ của công ty, chị cứ đợi nhận giấy gọi của toà án đi.” Tần Âm chỉ cảm thấy giận điên lên.
Sắc mặt Lý Mỹ Nhất trở nên trắng bệch: “Tổng giám đốc Tần, cô nghe tôi giải thích đi”
“Không còn gì để giải thích nữa, tôi sẽ gọi luật sư liên lạc với chị!” Tần Am xoay người, quay đầu đi ra ngoài phòng.
Lý Mỹ Nhất đờ đẫn ngồi trên giường mát xa nhìn ra cửa, có thể nào chị ta cũng không ngờ Tần Âm sẽ đột nhiên tìm đến, càng không ngờ Tần Âm sẽ liên lạc với thằng nhóc tên Trương Thác kia, hơn nữa còn vì chuyện này mà nổi giận như vậy.

Vào lúc Lý Mỹ Nhất ngơ ngác ngây người, chị ta nhìn thấy Trương Thác xuất hiện ở cửa.
Trương Thác đưa mắt nhìn thoáng qua Chung Kỳ cũng ở trong phòng, cười nói: “Giám đốc Lý, quên nói với chị, tôi và Tổng giám đốc Tần của chị vẫn luôn là bạn bè.


Khoảng thời gian này vì sao chị làm khó tôi, tôi cũng đã hiểu sơ sơ, nói thật, thủ đoạn của chị quá tệ, vốn tôi cũng không muốn làm khó chị, ai bảo đúng lúc tôi và Tổng giám đốc Tần của chị gặp mặt chứ.
Chị diễn đạt như vậy, tin nhắn tôi sẽ giữ lại làm kỷ niệm, à đúng rồi, cái người tên Chung Kỳ này đã mắc lỗi lớn ở Lâm Thị, công ty không truy cứu trách nhiệm của cô ta mà chỉ đuổi việc cô ta đã là tận tình tận nghĩa rồi, chị ra mặt giúp cô ta lại đi đến nước này, đúng là… chậc chậc.” Trương Thác lắc đầu, mang vẻ mặt tiếc nuối rời đi.
Lý Mỹ Nhất nhìn ngoài cửa trống trải, sửng sốt rất lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó xoay người hét to với Chung Kỳ: “Chung Kỳ! Lúc đó cô đã mắc lỗi gì hả?”
“Em… em chỉ cố ý làm khó anh ta một chút thôi… Trên mặt Chung Kỳ lộ vẻ sợ hãi.
“Cố ý làm khó.” Lý Mỹ Nhất lẩm bẩm một tiếng, Chung Kỳ cố ý làm khó anh, mình cũng cố ý làm khó anh, bây giờ mình và Chung Kỳ đều rơi vào kết cục bị đuổi việc, mình còn có thể bị kiện ra toà, đều là vì làm khó người đàn ông kia.
Nếu bây giờ có người nói với Lý Mỹ Nhất rằng Trương Thác chỉ là một nhân viên nghiệp vụ bình thường, chắc chắn chị ta sẽ không tin, lần này mình đã trúng tẩm sắt rồi!
“Chung Kỳ, lần này có thật sự hại chết tôi rồi! Tôi sẽ nói rõ ràng chuyện này với người nhà, nếu tôi không sống tốt, cô cũng đừng hòng sống tốt!” Lý Mỹ Nhất hung tợn trừng Chung Kỳ một cái, đứng dậy bước nhanh đi.
Chung Kỳ sợ đến tái mặt, nếu chị họ này thật sự ra sao vì mình, vậy sau này mình ở trong nhà cũng sẽ thê thảm rồi.
Tần Âm xông ra khỏi tiệm spa, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén lửa giận trong lòng, cô ta hiểu khi nãy mình thật sự giận hơi quá, nhưng chỉ là không thể khống chế được, không chỉ vì vấn đề của Lý Mỹ Nhất, còn vì chính bản thân mình nữa.
Tần Âm không thể không thừa nhận sau khi nghe thấy tin tức Trương Thác đã kết hôn, tâm trạng của cô ta vẫn luôn rất tệ, tệ đến mức không muốn quan tâm gì cả, chỉ muốn say một trận, nằm trên giường đau đầu thiếp đi, ngủ đến khi quên hết tất cả muộn phiền mới thôi!
Tần Âm không cam lòng, lúc ở cô nhi viện, bóng dáng của Trương Thác đã tiến vào lòng cô ta rồi.

Tuy số lần qua lại không nhiều, nhưng mỗi chuyện Trương Thác làm đều khiến cô ta cảm thấy phù hợp đến hoàn mỹ, cái này thật sự là cảm giác có chung niềm vui trên tinh thần.
Có người từng nói một câu rằng, trên thế giới này, 99% con người đều sống cô độc đến cuối đời, cho dù bạn có người yêu, có con, bạn vẫn sẽ cô đơn.

Vì bạn rất khó tìm thấy một người hoàn toàn phù hợp về hứng thú, sở thích và tinh thần, không ai có thể thật sự hiểu bạn, cho nên từ đầu đến cuối bạn đều cô đơn.

Tần Âm cũng rất đồng ý với câu này, sau khi nhìn thấy Trương Thác, cô ta cảm thấy mình không cô đơn nữa rồi, hình như mình đã tìm thấy 1% kia, tìm thấy một người có thể hoàn toàn ăn khớp với mình.
Cô ta không thể khống chế sự vui vẻ trong lòng, không thể khống chế việc mình nghĩ đến Trương Thác, cô ta tưởng tượng có một ngày, mình và Trương Thác trở nên thân thiết hơn, không giấu giếm nhau điều gì, trở thành bạn bè trước, rồi thành người yêu.


Nhưng tất cả ảo tưởng tốt đẹp đều hoàn toàn tan biến vào hôm nay rồi.
Sai lầm của Lý Mỹ Nhất trở thành nơi phát ti3t của Tần Âm, đây là bất hạnh của Tần Âm, cũng là bất hạnh của Lý Mỹ Nhất.
Mà Trương Thác thân là người trong cuộc vẫn luôn không biết những suy nghĩ trong lòng người phụ nữ này.
Nói theo một cách khác, phụ nữ Trương Thác quan tâm thật sự là quá ít.

Lúc còn nhỏ, trong lòng anh chỉ có Lâm Ngữ Lam, bây giờ miễn cưỡng có thêm một Hàn Văn Tĩnh.

Trong mắt Trương Thác, Tần Âm chỉ là một người bạn bình thường thôi, anh cũng thích cô gái tốt bụng này, nhưng kiểu thích đó không phải yêu, điểm này, Trương Thác phân biệt rất rõ ràng.
Trương Thác đứng phía sau Tần Âm, nhìn dáng vẻ thở hổn hển của đối phương: “Sao lại nổi giận đến thế? Một nhân viên không làm tròn bổn phận mà thôi, cần gì phải đến mức đó chứ?”
“Không có gì” Tần Âm đưa lưng về phía Trương Thác lắc đầu, cô ta lau đi nước mắt mới chảy ra, xoay người lại: “Tôi chỉ nghĩ đến một vài chuyện, tâm trạng không được tốt lắm, về hạng mục hợp tác, tôi đã quyết định rồi, anh nói với vợ anh là được.
“Ừm, ok” Trương Thác gật đầu.
“Được, nếu đã xử lý xong thì tôi về công ty đây” Tần Âm ngẩng đầu lên trên, cố gắng không cho nước mắt của mình chảy xuống: “Muốn tôi đưa anh về không?”
“Không cần” Trương Thác khoát tay, tôi tự về là được, có chuyện gì chúng ta liên lạc qua điện thoại”
“Ừm, được” Tần Âm đáp, vội vàng quay đầu rời đi, cô ta sợ Trương Thác nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của mình.
Trương Thác nhìn Tần Âm rời khỏi, gọi điện thoại cho Giám đốc Triệu của bộ phận, nói rằng đã xác định việc hợp tác rồi, bàn trực tiếp với

bà chủ của Hằng Viễn.

Sau khi Giám đốc Triệu nói được thì cũng không sắp xếp công việc cho Trương Thác nữa, ý nghĩa rất rõ ràng rằng Trương Thác có thể đi làm chuyện của mình.
Bây giờ ở bộ phận nghiệp vụ, Trương Thác và Thu Vũ đều có đãi ngộ hoàn toàn khác xưa, sau khi bàn xong với khách hàng lớn kia, có thể nói bọn họ là người thoải mái nhất của bộ phận nghiệp vụ.

Ngoài một vài chuyện, Giám đốc bộ phận cũng sẽ không quan tâm đến bọn họ.
Thu Vũ còn tốt, là một người mới, bàn xong đơn hàng lớn như thế cũng không kiêu ngạo, ngược lại mỗi ngày đều tự động đi tìm một vài khách hàng, học tập kiến thức chuyên môn, còn tham gia đào tạo tiếng Pháp của công ty.

Trương Thác thì khác, mỗi ngày đều rất ít khi lo chuyện của công ty.
Mấy ngày nay, Trương Thác cũng xem không ít video dạy học, anh nghĩ lúc nào đó hẹn Hội trưởng Mã, tiến hành một lần đào tạo, đồng thời xem thử số người đăng ký.
Vừa nghĩ vậy, Hội trưởng Mã đã gọi điện thoại cho Trương Thác: “Tiểu sư phụ, cậu có biết Tây y không?”.