Chàng Rể Phế Vật

Chương 988




CHƯƠNG 988


Giờ phút này trong lòng nữ thần tổng giám đốc hết sức rối loạn… cô trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra tình hình thực tế.


“Trần Xuân Độ… anh ấy bị bắt…” Giọng nói yếu ớt mệt mỏi của Lê Kim Huyên vang lên, vì Trần Xuân Độ mà hiện giờ cô đã hao hết tâm thần.


Lê Kim Huyên nói ra chuyện Trần Xuân Độ bị bắt cho cô gái kia… Bởi vì cô có thể cảm giác được… cô gái trước mắt cũng đang hết sức lo lắng… Loại cảm giác này giống hệt tâm tình của cô… Sự đồng cảm trong lòng khiến cô không thể nhẫn tâm giấu giếm sự thật.


“Người đẹp tổng giám đốc, cảm ơn cô.” Cô gái kia không nói hai lời, không đợi Lê Kim Huyên mở miệng đã trực tiếp xoay người rời đi.


Xe việt dã Maserati nổ vang khởi động, lập tức lao đi…


Nhìn chiếc xe vội vàng phóng về phía trước… trong mắt Lê Kim Huyên hiện vẻ phức tạp không rõ… Cô gái đó… rốt cuộc là ai?


Maserati chạy như bay, dưới chân cô gái đạp mạnh chân ga, cấp phóng đến phương hướng đồn cảnh sát của thành phố T…





Maserati màu trắng thắng gấp dừng trước cổng chính của cục cảnh sát Thành phố T, cô gái sốt ruột vội vàng xuống xe, trực tiếp chạy vào cục cảnh sát.


“Cô này, có chuyện gì không?” Nhân viên trong cục cảnh sát nhìn thấy người đẹp lỗ mãng xông tới, không nhịn được lên tiếng hỏi.


Gương mặt cô ta ngưng trọng, mở miệng quát mắng: “Gọi cục trưởng của các người ra đây!”


Nhân viên công tác sửng sốt, chậm rãi giải thích: “Cô này, thật ngại quá… cục trưởng của chúng tôi bận rộn công vụ, cô có chuyện gì thì cứ nói với chúng tôi… Nếu như muốn báo án, mời cô đến bàn phía trước đăng ký.”


Khuôn mặt cô gái lạnh như băng, thở phì phò nói: “Được, các người nghe cho kỹ đây. Hiện tại tôi nói cho các người biết, lập tức thả Trần Xuân Độ ra ngay!”


Một đám nhân viên đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn cô ta. Trong loại ánh mắt này dường như mang theo nét cười chế giễu và nghiền ngẫm… thả Trần Xuân Độ? Hiện nay tội danh của anh ta đã được xác định! Loại trọng phạm số một này có thể thả sao? Huống chi, cô gái này ngay cả một văn kiện theo thủ tục chính quy cũng không có, trực tiếp tiến đến quăng ra một câu… đòi thả người? Thật sự coi đồn cảnh sát là công viên trò chơi chắc?


“Cô này, nơi này của chúng tôi là đồn cảnh sát chứ không phải công viên trò chơi, mời cô nghiêm túc một chút.” Một nữ nhân viên trung niên hơi lớn tuổi nhắc nhở.


Nghe được câu này, gương mặt cô gái lập tức ngưng trọng: “Nhìn tôi giống đến đây chơi lắm sao?”


Một đám cảnh sát đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta, giống như đang nói… cô như vậy chính là đang chơi đùa!


“Gọi cục trưởng của các người ra đây, tôi muốn nói chuyện với cục trưởng của các người!” Cô gái hai tay chống nạnh, trên gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ tràn ngập băng lãnh.


Một đám cảnh sát vốn không để ý đến cô ta, hoàn toàn không để cô ta vào mắt. Cục trưởng là nhân viên nhà nước quan trọng, là một nhân vật nòng cốt ở khu vực này… Há lại để một cô gái nhỏ tùy tiện nói gặp là gặp?


Tầng ba của cục cảnh sát, trong phòng làm việc của BOSS.


Lạc Quán Trung ngồi trên ghế, bình thản hút xì gà… Trong đầu tràn đầy ý nghĩ về con đường sự nghiệp rộng mở trong thời gian tới…


Đột nhiên ông ta loáng tháng nghe thấy ở đại sảnh dưới lầu truyền tới âm thanh mơ hồ của một cô gái?


Lạc Quán Trung gọi thư ký vào trong, nghi hoặc hỏi: “Dưới lầu xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào thế kia?”