CHƯƠNG 974
Trong bóng tối, ông lão như hóa đá, kinh ngạc hỏi: “Cậu, cậu đập tường đi qua sao ?”
“Chà, rượu của ông, tôi phải uống mới được.” Trần Xuân Độ nói, đi thẳng tới chỗ ông lão trong bóng tối, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Mặc dù trời tối đen như mực, nhưng tầm nhìn của Trần Xuân Độ dường như rất tốt, có thể cảm nhận rõ ràng vị trí.
Ông lão đờ đẫn trong vài giây, rồi dần dần bình thường lại. Ông ta cười rộ lên: “Thú vị, thú vị … anh bạn trẻ, với kỹ năng của cậu, cậu không thể bị nhốt bởi cái lồng chim sắt nhỏ bé này được nhỉ.”
“Bị nhốt thì đã sao? Không nhốt được thì đã sao?” Trần Xuân Độ nói, cầm lấy một chai rượu trong bóng tối, sau đó rót rượu ra, một làn hương rượu mạnh lập tức thoang thoảng bay ra ngoài khiến người ta phải nuốt nước bọt.
“Này này này, cậu giữ lại cho tôi chút rượu, lão già tôi chỉ còn mấy chai rượu cuối cùng thôi…” Ông lão bất lực nói khi thấy con nhậu trước mặt.
“Sảng khoái quá.” Trần Xuân Độ vui vẻ uống mấy ngụm rượu trắng, miệng cay xè, thật là nhẹ nhõm.
Ông lão nâng bát rượu chậm rãi nói: “Nào cậu trai, cạn ly.”
Hai chiếc ly leng keng trong bóng tối. Thịt gà và thịt kho tàu thơm phức, có vài món ăn kèm với rượu, với chỗ này thì đã là một sự xa hoa rồi.
“Cậu trai trẻ, cậu tên gì?” Ông lão vừa uống rượu trong bát vừa tò mò hỏi.
“Trần Xuân Độ.” Trần Xuân Độ vừa nói vừa cắn chân gà.
Ông lão khẽ nói: “Trần Xuân Độ? Cậu trai, hình như ta chưa từng nghe đến tên của cậu ở thành phố T này.”
“Tôi mới về nước gần đây. Hơn nữa tôi là một người vô danh, nghe tên tôi gì chứ?” Trần Xuân Độ nói xong lại uống thêm vài ngụm rượu mạnh.
“Ông lão, tên ông là gì?” Trần Xuân Độ hỏi, lau vết rượu trên khóe miệng.
Ông lão im lặng một lúc không trả lời.
Thật lâu sau, ông ta chậm rãi nói: “Ta chẳng qua là một tên vô danh tiểu tốt thôi, danh tiếng không lớn, có nói cậu cũng không biết.”
Thấy ông lão ra vẻ thần bí, Trần Xuân Độ cũng không để ý nữa, chăm chú uống rượu ăn thịt.
…
Trần Xuân Độ thì vui vẻ uống rượu và ăn thịt trong phòng. Nhưng bên ngoài, một người phụ nữ nào đó chỉ vì việc của anh mà không thiết tha ăn uống.
Lê Kim Huyên ngồi trong phòng làm việc, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt và phờ phạc. Mái tóc dài rối bời, trông thật xót xa.
Cả ngày nay cô không ăn. Cả ngày nay, cô tiếp xúc với đủ tầng lớp người ở thành phố T, hy vọng có thể cố gắng hết sức để tìm được người.
Nhưng tất cả các câu trả lời đều phủ định. Trần Xuân Độ đã bị kết án, chuyện này đã đi vào ngõ cụt. Không có cách nào để cứu người.
Nghĩ đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lại cay xè, mắt cô nhòe đi. Lúc này, cô đang tự trách mình. Nếu không phải vì cô thì Trần Xuân Độ sao có thể xảy ra chuyện? Đều tại cô.
Tô Loan Loan đang ngồi trên sô pha, cô đã thuyết phục rất nhiều lần nhưng Lê Kim Huyên hoàn toàn không tin lời cô nói. Tâm trạng bi quan chiếm hết tâm trí của Lê Kim Huyên. Lúc này, Lê Kim Huyên không nghe lọt tai lời nói của người khác.
Đúng lúc này, đột nhiên cô thư ký hốt hoảng gõ cửa phòng làm việc.
“Lê tổng, có người nói muốn gặp chị.”
CHƯƠNG 975
Lê Kim Huyên nhìn lên với đôi mắt đỏ hoe, hơi bối rối nói: “Là ai?”
“Lê tổng, là tôi.” Đột nhiên một giọng nói điềm tĩnh và âm tầm vang lên, một người đàn ông trung niên mặc vest đi vào văn phòng.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông trung niên, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên cau mày.
“Lê tổng, chúng ta mới gặp nhau vài ngày trước, cô sẽ không quên người nào đó họ La chứ?” La Hạo Nhiên cười nhẹ, khuôn mặt đầy vẻ thâm sâu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lạnh lùng, cô lãnh đạm nói: “Hội trưởng La, ông đến đây làm gì?”
La Hạo Nhiên cười nhạt, châm một điếu xì gà và hút một cách tự nhiên.
“Lê tổng, tôi nhớ, lúc trước đã từng nhắc nhở. Bất kể là thế giới ngầm hay thế giới bên ngoài thành phố T, tôi đều quen biết cả.” La Hạo Nhiên thâm thúy nói.
Nghe thấy những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cực kỳ lạnh lùng: “Hội trưởng La, ý của ông là gì?”
“Nghe nói bạn trai của cô xảy ra chuyện?” La Hạo Nhiên cười nhẹ: “Lê tổng, đây là do không nghe lời người đi trước đấy.” La Hạo Nhiên chậm rãi thở ra một vòng khói, trên mặt ông ta vẽ ra một nụ cười khó hiểu.
Xẹt! Nghe thấy lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lập tức đông cứng lại! Lúc này, sắc mặt cô trở nên khó coi lạ thường.
“Chuyện của Trần Xuân Độ, là ông đã làm?” Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm La Hạo Nhiên, giọng nói lạnh lùng, run rẩy.
Khoé miệng La Hạo Nhiên nhếch lên một nụ cười âm u, lạnh lẽo và thâm thúy: “Lê tổng, chuyện này cũng không phải do tôi làm… mà là bối cảnh của cậu ta vốn dĩ không trong sạch…” Mặc dù ông ta nói như vậy, nhưng ẩn ý trong lời nói không thể rõ ràng hơn được! Chuyện này đúng là do ông ta đã làm!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên vô cùng lạnh lùng: “Hội trưởng La, rốt cuộc ông muốn làm gì?”
La Hạo Nhiên hít một hơi sâu xì gà: “Muốn làm gì… câu hỏi này, Lê tổng hẳn là biết rõ hơn tôi…”
Lê Kim Huyên cắn chặt đôi môi đỏ mọng và lặng im không nói gì.
Thấy Lê Kim Huyên không lên tiếng, La Hạo Nhiên thẳng thắn nhắc nhở: “Lê tổng, người ngay không nói lời vòng vo… Chỉ cần cô tạ tội với nhà họ Vương và xin lỗi gia tộc Richard… Vậy cậu ta… có lẽ vẫn còn cơ hội để sống.…”
Trong phút chốc, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên tái mét…
Tâm trí Lê Kim Huyên lúc này rất rối bời, cô đột nhiên đưa ra một quyết định!
“Được! Tôi đồng ý với ông!” Lê Kim Huyên nghiêm túc nói với giọng vô cùng kiên quyết.
Lúc này, Tô Loan Loan đang ngồi trên ghế sô pha, kinh ngạc quay đầu nhìn Lê Kim Huyên ngơ ngác… Người phụ nữ này… vậy mà lại vì Trần Xuân Độ… đến cả yêu cầu ngặt nghèo như vậy cũng đồng ý được?
La Hạo Nhiên hít một hơi sâu xì gà, nụ cười trên khóe miệng dần sáng lạn.
“Chúc mừng cô, Lê tổng… cô đã đưa ra một quyết định chính xác.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên rối rắm và trắng bệch. Cô không còn cách nào khác vào lúc này… Đây… có lẽ là cách duy nhất để cứu Trần Xuân Độ… Chỉ cần có thể cứu được Trần Xuân Độ… tất cả đều đáng giá! Bởi vì Trần Xuân Độ đã vì cô… mới bị hại như vậy… “Không được đồng ý.” Đột nhiên, Tô Loan Loan đang ngồi trên ghế sô pha chậm rãi đứng lên, đột nhiên nói.
Lê Kim Huyên kinh ngạc quay đầu sang nhìn Tô Loan Loan.
Nét mặt La Hạo Nhiên cũng đông cứng lại, ảm đạm nhìn người phụ nữ này sâu sắc.
CHƯƠNG 976
“Lê Kim Huyên, không được đồng ý với ông ta.” Tô Loan Loan chậm rãi đi đến bên cạnh Lê Kim Huyên, rồi kéo cô sang một bên.
Sắc mặt La Hạo Nhiên vô cùng u ám: “Cô có ý gì?”
Tô Loan Loan chớp chớp mắt, khinh thường nhìn chằm chằm La Hạo Nhiên, chậm rãi nói: “Những lời đe dọa này của ông, tôi có thể coi đó là điều vô nghĩa.”
Xẹt! Biểu cảm của La Hạo Nhiên chợt thay đổi, trở nên rất ảm đạm và lạnh lùng!
Lê Kim Huyên đang muốn nói, nhưng lại bị Tô Loan Loan giữ chặt… Tô Loan Loan ghé vào tai cô nói nhỏ vài câu…
Lê Kim Huyên im lặng.
Vẻ mặt của La Hạo Nhiên có chút thay đổi, nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên: “Lê tổng… không cần để ý đến cô ta… Bây giờ, chỉ có cách này mới có thể cứu được người đàn ông của cô…”
Lê Kim Huyên chớp chớp đôi mắt đẹp, khuôn mặt xinh đẹp tuy rối rắm nhưng lại mang một vẻ kiên định.
“Hội trưởng La, tôi đổi ý rồi.”
Sắc mặt La Hạo Nhiên liền thay đổi, trở nên cực kỳ nham hiểm!
“Lê Kim Huyên… cô chắc chắn? Cô muốn tài xế của mình bị kết án tử hình?”
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên khẽ nhướng lên: “Hội trưởng La, tôi còn có việc phải làm, xin ông cứ tự nhiên.”
Giờ phút này, sắc mặt La Hạo Nhiên trở nên vô cùng khó coi! Điều này khiến ông ta hoàn toàn không thể chấp nhận được!
“Được! Lê tổng, cô có dũng khí! Tiếp theo đây, cô sẽ tận mắt nhìn thấy cậu ta bị kết án tử hình!” La Hạo Nhiên tức giận hất ống tay áo, lạnh lùng rời khỏi phòng làm việc…!
Sau khi nhìn thấy La Hạo Nhiên rời đi, khuôn mặt xinh đẹp kiên quyết và ương ngạnh của Lê Kim Huyên lập tức trở lại vẻ rối rắm và trắng bệch… Cô không biết liệu sự chắc chắn tuyệt đối này của mình là đúng đắn… Điều này rốt cuộc là đang giúp Trần Xuân Độ… hay là đang làm hại Trần Xuân Độ?
Giờ phút này đây, tâm trạng của Lê Kim Huyên cực kỳ ngổn ngang… Nhìn về phía Tô Loan Loan lại thấy ánh mắt kiên định của cô ấy…
Lê Kim Huyên không hiểu rốt cuộc là điều gì đã làm Tô Loan Loan tin tưởng như vậy…
Trong sở tiếp đãi đặc biệt, Trần Xuân Độ đã chui trở về căn phòng nhỏ tối om của mình, lúc này anh đã có chút say… Nồng độ của rượu Mao Đài của ông lão quá mạnh, người đã ăn uống no nê như anh lúc này đang nằm trên mặt đất ẩm ướt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vào lúc này, cửa của căn phòng nhỏ tối om đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Trần Xuân Độ… đứng dậy!” Một nhân viên đang quát vào trong.
Trần Xuân Độ từ từ mở mắt ra, từ dưới đất bò dậy.
“Cót két.” Cánh cửa sắt nặng nề được mở ra.
“Ra ngoài, có người muốn thẩm vấn anh!” Nhân viên lạnh lùng quát lên.
Ánh mắt Trần Xuân Độ hơi nheo lại… Điều nên đến, cuối cùng sắp đến rồi sao? Anh ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc mục đích của đối phương là gì?! Anh cũng không chống cự, cứ vậy đi theo nhân viên ra ngoài…
Bảy, tám nhân viên áp giải anh đến phòng thẩm vấn.
Trần Xuân Độ thờ ơ ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện với bức tường kính chắn ngang – tách rời hoàn toàn tội phạm và người thẩm vấn thành hai thế giới.
Vài phút sau, cánh cửa ở bên kia bức tường kính bị đẩy ra, một bóng người chậm rãi bước vào…
CHƯƠNG 977
Khi nhìn thấy bóng dáng này… Trần Xuân Độ đã sửng sốt!
Hôm nay cô ta không mặc đồng phục cảnh sát mà mặc một bộ đồ bình thường; đôi chân dài trong chiếc quần thể thao bó sát lộ ra những đường cong; trông giống như một thiên thần.
Diệp Thái Linh cứ vậy bước chậm rãi tới trước bức tường kính, thuận thế ngồi xuống. Đôi mắt đẹp của cô ta điềm tĩnh, lặng lẽ nhìn Trần Xuân Độ.
“Sao cô lại tới đây?” Trần Xuân Độ hỏi với vẻ có hơi ngạc nhiên.
“Tới thăm anh.” Diệp Thái Linh chậm rãi nói.
Trần Xuân Độ hơi sững sờ, ngờ vực hỏi: “Không phải cô nói, bị đình chỉ rồi sao? Sao còn có thể thẩm vấn tôi?”
Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh lặng lẽ nhìn chằm chằm anh: “Nhân viên ở đây tôi đều quen… Tôi vào được là nhờ quan hệ của họ.”
Trần Xuân Độ nghe vậy thì gật đầu, trong lòng cũng dâng lên một chút cảm động. Coi như người phụ nữ này còn có chút lương tâm… biết mình xảy ra chuyện còn có thể ghé đến thăm mình. Cũng không uổng công mình từng cứu mạng cô ta.
Diệp Thái Linh chăm chú nhìn anh, hỏi với giọng có chút phức tạp: “Những điều này… đều là thật sao? Những chuyện đó… đều là do anh làm?”
Trần Xuân Độ nghe vậy thì cười nhạt nhẽo.
“Cô cho là vậy, thì là vậy… cô nghĩ không phải, thì không phải.” Câu trả lời của anh rất tự nhiên và tùy ý, khóe miệng mang theo nụ cười vô lại, như thể hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.
Trong đôi mắt đẹp điềm tĩnh của Diệp Thái Linh thoáng qua một chút phức tạp… Lúc này, cô ta có vẻ hơi khó hiểu và rối rắm…
Nếu những vụ án này đều là thật… Vậy thì… số phận của Trần Xuân Độ có thể không sống qua được ba tháng! Phạm vào vụ án đặc biệt nghiêm trọng như vậy, trong vòng ba tháng sẽ nhanh chóng bị xét xử, và sau đó… chỉ có một kết quả đang chờ đợi anh, đó là tử hình!
Diệp Thái Linh ngồi trước bức tường kính, thừ người ra hồi lâu, đôi mắt đẹp vô cùng rối rắm phức tạp… Có thể, đây coi như là tiễn biệt…
“Đúng rồi… hôm nay tôi có mang cho anh một ít đồ ăn… Là sủi cảo tự tay tôi gói… còn có vài cái bánh ú… Sắp đến Tết Đoan Ngọ, phải ăn một ít sủi cảo và bánh ú. Đây là phong tục truyền thống…” Diệp Thái Linh nhẹ giọng nói.
Không khí rất yên lặng, sau khi Diệp Thái Linh nói xong thì không còn tiếp tục nói thêm điều gì… Số phận của Trần Xuân Độ đã không còn quá ba tháng… Trong khoảng đời ngắn ngủi này, đây có thể coi là lời từ biệt cuối cùng của cô ta…
Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn người phụ nữ ở phía đối diện của bức tường kính, anh cũng cảm thấy tâm trạng của Diệp Thái Linh không ổn.
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không có chuyện gì đâu.” Trần Xuân Độ chậm rãi nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh đờ đẫn, lộ ra vẻ hơi rối rắm… Cô ta biết đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng giữa cô ta và Trần Xuân Độ… Ba tháng sau… cái tên Trần Xuân Độ sẽ biến mất khỏi thế giới này.
“Có chuyện gì cũng hãy nghĩ thoáng một chút… Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân…” Diệp Thái Linh nói với tâm trạng có hơi rối bời, dường như là đang an ủi.
“Nếu lạnh thì nói cho tôi biết, tôi sẽ đem chăn vào cho anh…” Diệp Thái Linh nhẹ giọng nói. Vào giờ phút này, cô ta cũng chỉ có thể biểu đạt bằng cách này. Dù sao cũng quen biết nhau, đối phương cũng từng cứu mình… điều cô ta có thể giúp cũng chỉ có những việc này… Đây coi như là lời tiễn biệt giữa những người bạn cũ.
CHƯƠNG 978
“Này, tôi có thể cầm tay cô một lát không?” Trần Xuân Độ đột nhiên nói.
Diệp Thái Linh hơi sửng sốt, đôi mắt đẹp có chút phức tạp. Do dự hồi lâu, cô ta nhẹ nhàng giơ bàn tay mảnh khảnh, mềm mại của mình lên đặt lên bức tường kính… Cách bức tường kính, đây có thể là lần tiếp xúc gần nhất cuối cùng giữa hai người họ…
Trần Xuân Độ cũng theo đó nhẹ nhàng ướm tay mình vào trước lòng bàn tay ngọc của cô ta… Giữa lòng bàn tay của hai người cách bởi một lớp thủy tinh dày… như thể ngăn cách sự sống và cái chết…
Một lúc lâu sau, Diệp Thái Linh mới rút tay về trong vẻ hơi rối rắm. Cô ta khẽ vén mái tóc dài, giọng nói phức tạp: “Anh tự chăm sóc tốt cho bản thân… Tôi đi đây… Tạm biệt.”
Trần Xuân Độ ngồi trên ghế thẩm vấn, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp rời đi của cô ta, khóe miệng dần nhếch lên một nụ cười…
… Vương Văn Hạo đang đứng trước khung cửa sổ sát sàn, ánh mắt thâm thúy ngắm nhìn đường chân trời xa xăm…
Đột nhiên, điện thoại cá nhân của anh ta reo lên.
Vương Văn Hạo lấy điện thoại ra xem, là cuộc gọi của ba?!
“Chuyện kẻ ám sát mà ba kêu con sắp xếp liên lạc trước đó thế nào rồi?” Giọng nói của Vương Minh Thành chậm rãi phát ra từ điện thoại.
“Ba yên tâm, đã sớm liên lạc ổn thỏa rồi. Bây giờ họ đang nghỉ ngơi trong khách sạn ở thành phố T.” Vương Văn Hạo nghiêm túc gật đầu, đồng thời lại không hiểu mà hỏi: “Ba, đột nhiên ba kêu con sắp xếp nhiều người như vậy, cuối cùng là vì mục đích gì?”
Trong điện thoại, Vương Minh Thành nói sâu sắc: “Hôm nay, Trần Xuân Độ đã bị nhốt vào nhà giam ở thành phố T… bên cạnh Lê Kim Huyên đã bớt đi một vệ sĩ là hắn… Lúc này, thừa vắng tấn công, chính là cơ hội để ra tay.”
Nghe được lời này, ánh mắt Vương Văn Hạo lập tức nheo lại!
“Ba, ý của ba là… bắt cóc Lê Kim Huyên… ép Trần Xuân Độ nghe theo sự chi phối.” Vương Văn Hạo lạnh lùng hỏi, đồng thời có chút nghi hoặc.
“Phải.” Ba chậm rãi gật đầu.
“Nhưng… như vậy có quá liều lĩnh không? Bây giờ các thế lực đang để mắt đến… không suy nghĩ kỹ càng mà cương quyết hành động… sợ là sẽ dính dáng đến thân phận của ba…” Vương Văn Hạo có chút lo âu, ngập ngừng nói. Thân phận của ba anh ta cực kỳ đặc biệt, nếu vì vậy mà ảnh hưởng đến ba, thì chỉ sợ xôi hỏng bỏng không…
“Không sao, lúc này cần phải dứt khoát… đánh nhanh thắng nhanh! Việc Trần Xuân Độ bị nhốt trong nhà giam chỉ là kéo dài nhất thời, chỉ để giãn thời gian cho việc ám sát và bắt cóc của con, cho nên… nhất định phải nhanh!” Trong điện thoại, Vương Minh Thành nói sâu sắc.
Ánh mắt Vương Văn Hạo vô cùng nghiêm nghị, trịnh trọng gật đầu: “Con hiểu rồi!”
Cúp điện thoại, ánh mắt Vương Văn Hạo sâu thẳm vô tận… Ba kêu mình sắp xếp người xong xuôi… sau đó lập ra kế hoạch tống Trần Xuân Độ vào nhà giam… Hóa ra mọi chuyện là một sự sắp đặt đan xen chặt chẽ! Mục đích của sự sắp đặt này chỉ có một… Lê Kim Huyên của tập đoàn Lê thị! Dùng Lê Kim Huyên để buộc Trần Xuân Độ phải nghe theo sự chi phối!
Cục diện hôm nay, ngay cả ba cũng định ra tay sao? Ánh mắt Vương Văn Hạo miên man phức tạp, sắc bén tàn nhẫn… Thật lâu sau, anh ta đột nhiên nở nụ cười… Anh ta có chút hiểu được ý của ba mình… Tranh thủ hỗn loạn, nhân lúc người ta không phòng bị mà hành động!
Đây có lẽ là thời cơ then chốt để tối đa hóa thứ đạt được với cái giá thấp nhất!