Chàng Rể Phế Vật

Chương 947




CHƯƠNG 947


Cuộc tập sát hôm nay, anh liên tục lọc hàng trăm lần trong đầu, chỉ có cậu hai nhà họ Vương – Vương Vô Địch là đáng nghi nhất. Không ngờ vì ám sát anh mà anh ta không tiếc mọi giá, dốc hết của cải điều động người có thân phận này. Người này có thân phận đặc biệt, có tầm ảnh hưởng sâu rộng mà nhà họ Vương lại có thể khống chế, thực sự đã phạm phải điều cấm kỵ.


Chỉ với thân phận của Liệp Ưng hôm nay thôi, đã đủ để Trần Xuân Độ gây thiệt hại nặng nề cho nhà họ Vương ở Yên Kinh, đâm thẳng vào trái tim của nhà bọn họ. Nhưng anh sẽ không làm vậy, Liệp Ưng là một chiến binh, cho dù đối địch thì cũng là chiến binh của đội biệt hiệu thần bí kia, đã từng là chiến sĩ kiên cường bảo vệ tổ quốc. Đối với chiến binh như này, Trần Xuân Độ sẽ tôn trọng, cho dù anh ta chỉ còn cái xác.


Maybach lao đi thật nhanh, lái thẳng tới lầu dưới khách sạn Shang ri la.


Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, chậm rãi bước ra khỏi xe. Lúc này anh vô cùng bình tĩnh, lãnh đạm.


Anh vừa hút thuốc vừa đi vào sảnh khách sạn.


“Vương Vô Địch ở phòng nào?” Trần Xuân Độ tới trước quầy lễ tân rồi hỏi thẳng.


Cô gái ở quầy lễ tân khách sạn khẽ liếc anh một lần, cô ta hoàn toàn không muốn để ý tới người đàn ông toàn thân bết bát, thậm chí còn dính cả bụi đất thế này. Vừa nhìn là biết không phải loại người đứng đắn, vì thế cô ta không muốn trả lời.


“Vương Vô Địch ở phòng nào?” Trần Xuân Độ hút thuốc, tiếp tục hỏi.


Cô gái ở quầy lễ tân nhìn anh đầy lạnh lùng, trào phúng: “Xin lỗi, khách sạn Shang ri la của chúng tôi không tiếp đón người không phận sự, nếu anh muốn vào ở thì đăng ký, nếu không ở thì mời đi cho!”


“Rầm!” Trần Xuân Độ đập tay lên bàn lễ tân bằng đá cẩm thạch.


“Ruỳnh!” Một âm thanh giòn tan vang lên, mặt bàn đá cẩm thạch vừa cứng vừa dày vỡ vụn.


“Bộp!”


Một tấm thẻ đen mạ vàng được ném lên bàn, đó là thẻ VIP tối cao, trong số các thành viên của toàn bộ khách sạn Shang ri la, chỉ có trăm người sở hữu nó.


Cô gái ở quầy lễ tân sợ hãi ngớ người, đương nhiên cô ta sẽ không ngờ người đàn ông ăn mặc lôi thôi, khuôn mặt bẩn thỉu lại có thẻ VIP tối cao, không chỉ vậy, người đàn ông này còn như dã thú hung dữ khiến cô ta sợ hãi.


Cô ta sợ tới mức khuôn mặt xinh xắn tái nhợt, cơ thể khẽ run.


Mọi người đều ngạc nhiên, sợ hãi nhìn anh.


“Lần cuối cùng, Vương Vô Địch ở phòng nào?” Giọng Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, lúc này anh giống như một thanh kiếm sắc bén sắp sửa ra khỏi vỏ, cực kỳ lãnh đạm.


Nhân viên lễ tân run rẩy, tìm số phòng của Vương Vô Địch trên máy tính cho anh. Lúc này Trần Xuân Độ quá đáng sợ, sát khí ngút trời khiến cả nhóm nhân viên lễ tân đều sợ hãi.


Trần Xuân Độ không nhiều lời, hỏi số phòng của Vương Vô Địch xong thì ngậm điếu thuốc, đi thang máy lên vào phòng tổng thống.


Anh chậm rãi đi tới trước cửa phòng Vương Vô Địch, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, sau đó anh nhấc chân lên.


“Rầm!” Cánh cửa phòng tổng thống bị anh đá văng, cánh cửa sang trọng, vừa to vừa nặng bị đá bay ngay lập tức.


Trần Xuân Độ chậm rãi bước vào phòng.


Căn phòng trống trơn, không có ai.


Vương Vô Địch đã trốn thoát, trốn thoát không dấu vết!