Chàng Rể Phế Vật

Chương 913




CHƯƠNG 913


Lúc này, rõ ràng con cọp mẹ Lê Kim Huyên đã nổi đóa. Cô dùng hết sức vặn eo của Trần Xuân Độ một cái, đây gọi là thương cho roi cho vọt!


“Vợ ơi, đau quá!” Sắc mặt Trần Xuân Độ lập tức trở nên khó coi, anh vội vàng cầu xin tha thứ.


“Anh nói ai là vợ của anh? Anh lặp lại lần nữa?” Lê Kim Huyên ghé vào bên tai Trần Xuân Độ lạnh giọng nói rằng, đồng thời bàn tay càng ra sức nhéo anh.


Phải nói là Trần Xuân Độ hết sức đau đớn, gần như sắp mất cái mạng già của anh!


“Ai ui… ai ui… Kim Huyên, anh sai rồi… đừng nhéo nữa!”


Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn anh chằm chằm: “Còn không buông tay tôi ra?”


Trần Xuân Độ đau đến mức không còn cách nào, chỉ có thể lưu luyến không nỡ buông cánh tay của nữ thần tổng giám đốc ra.


Lúc này Lê Kim Huyên mới bỏ qua cho anh.


Trần Xuân Độ dùng sức xoa chỗ đau trên eo, phải nói là hết sức ấm ức.


Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một gã đàn ông to con bưng ly rượu, trong tay cầm một khối chân giò hun khói rất to gặm cắn, cứ như vậy không chút kiêng kỵ đi về phía Lê Kim Huyên.


Gã đàn ông cũng không nói lời vô ích, trực tiếp bá đạo đứng ở trước mặt Lê Kim Huyên. Nói là đứng, còn không bằng nói là ngăn cản. Bởi vì anh ta cao mét tám mét chín gì đó, dáng người to lớn chặn hết đường đi của Lê Kim Huyên.


Lê Kim Huyên kinh ngạc ngước đôi mắt đẹp lên nhìn, ánh mắt băng hàn mang theo một tia nghi hoặc.


“Lê Kim Huyên, ông đây ngưỡng mộ tên tuổi của em đã lâu!” Gã đàn ông gặm chân giò hun khói trong tay, âm thanh thô cuồng bá đạo vang lên.


Lê Kim Huyên hơi lùi về phía sau một bước, đôi mắt nhẹ nhàng ngưng lại: “Anh là ai?”


Gã đàn ông to lớn nhìn chằm chằm vào Lê Kim Huyên, hỏi ngược lại: “Em không biết tôi sao?”


Nét nghi hoặc trong mắt Lê Kim Huyên càng sâu, mang theo một tia cạn lời… Anh cũng không nói mình là ai? Làm sao tôi biết chứ?


Gã đàn ông to lớn gặm chân giò hun khói, uống một hớp rượu vang trong ly, cất tiếng ồm ồm tự giới thiệu mình: “Lê Kim Huyên, không biết em đã từng nghe nói về anh Long thành phố T không? Anh Long đó chính là tôi, Long Thiên Ngao!”


Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên khẽ híp, nhìn anh ta chăm chú… Long Thiên Ngao? Cái người tên Long Thiên Ngao này cô không quen lắm, nhưng cũng loáng thoáng nghe được đôi chút… cậu chủ cả của tập đoàn Long Trạch… Nghe nói, bối cảnh không sạch sẽ.


“Cậu Long, chẳng hay anh tìm tôi có chuyện gì?” Lê Kim Huyên từ tốn hỏi.


Long Thiên Ngao vươn bàn tay dính đầy dầu mỡ kia, ý muốn bắt tay cô: “Người đẹp tổng giám đốc số một thành phố T, nào, hôm nay khó gặp, chúng ta làm quen một chút.”


Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhẹ nhàng nhìn lướt qua bàn tay dính đầy dầu mỡ của chân giò hun khói, không khỏi có chút bất đắc dĩ.


Cô không muốn bắt tay với Long Thiên Ngao, chỉ nhẹ nhàng nhún người, coi như là chào hỏi.


Nhìn thấy Lê Kim Huyên không bắt tay mình, Long Thiên Ngao nhất thời có chút khó chịu! Mẹ nó! Ai cũng nói người đẹp tổng giám đốc số một thành phố T cực kỳ cao ngạo lạnh lùng… Quả nhiên là thế! Con mẹ nó, đừng nói là nắm tay… Ông đây còn muốn khiến cô dùng hai bàn tay dơ bẩn hèn hạ làm cho tôi một lần!


Nữ thần Lê Kim Huyên cũng chú ý tới ánh mắt chán ghét của Long Thiên Ngao, cô nhíu mày chặt hơn, nhẹ nhàng lùi lại, giống như không muốn tiếp xúc quá gần cùng với anh ta vậy.


Ánh mắt vô cùng tà ác của Long Thiên Ngao nhìn chằm chằm vào Lê Kim Huyên, bá đạo nói: “Lê Kim Huyên, hôm nay ông đây cũng nói ngắn gọn thôi. Gần đây tập đoàn Lê Thị phát triển rất mạnh ở nước C, ông đây rất xem trọng, em có hứng thú hợp tác với ông đây không? Những cái khác thì ông đây không dám nói, nhưng ở Thành phố T này, ông đây muốn người có người, muốn tiền có tiền… Chỉ cần em nói một tiếng, thiếu cái gì ông đây sẽ cung cấp!”