CHƯƠNG 870
Mấy trăm tên tay chân cầm dao bầu trong tay ở phía sau lưng kia mạnh mẽ bổ nhào lên, dao bầu sắc bén đáng sợ quét đến, nở rộ ra sát khí đầy máu tanh đáng sợ trong màn đêm đen kịt!
Đôi mắt của Trần Xuân Độ ngưng trọng lại, đột nhiên, thân thể anh xông lên!
Vô số tiếng rên la, tiếng kêu gào thảm thiết mà bi thương! Máu tươi bắn tung tóe đầy một mảnh!
Trần Xuân Độ đơn phương độc mã, tay không tấc sắt! Tựa như đi vào nơi không người! Hai nắm tay vô cùng tuyệt thế, hễ là nơi mà nắm đấm của anh lướt qua thì đều là máu tươi bắn tung tóe, vô số bóng người bị đánh bay lên trên không trung! Cảnh tượng chấn động kia, phảng phất như ký ức mà cả đời cũng khó quên được! Đây quả thật là còn chấn động hơn cả phim khoa học viễn tưởng của Hollywood nữa!
“Bụp!” Trần Xuân Độ đấm một đòn cuối cùng khiến tên kia bị đánh ra xa mấy chục mét! Hai nắm đấm của anh nhiễm đầy máu tanh, tựa như một con ác ma cô độc yên tĩnh mà đứng giữa máu tanh, những thứ vây một vòng xung quanh anh… tất cả đều là thân thể tàn tạ… khắp nơi trên mặt đất đều là tiếng kêu rên, trong không khí có mùi máu tanh nồng đậm phiêu đãng khiến người ta phải chấn kinh và hoảng sợ!
Hôm nay, Trần Xuân Độ không giết người… Nhưng lúc này, anh còn kinh khủng hơn cả sát thần nữa! Hễ là những người bị hai nắm đấm của anh đánh trúng… Tất cả đều sẽ tàn phế hết cả! Đó gọi là sống không bằng chết!
“Bằng!” Đột nhiên, một tiếng súng kịch liệt vang lên rồi quanh quẩn trong trời đêm! Chẳng biết từ lúc nào, Tề Nguyên đã nhặt vũ khí trên mặt đất lên mà bắn liên tục về phía Trần Xuân Độ!!
Thế nhưng, ngay khi ngọn lửa đạn xẹt qua bầu trời đêm đầy yên tĩnh… Đột nhiên, Trần Xuân Độ lại hóa thành tàn ảnh! lửa đạn bắn vào khoảng không!
Trần Xuân Độ bất chợt xông đến, trực tiếp giẫm một cước lên trên cánh tay của Tề Nguyên, xương cổ tay của Tề Nguyên trực tiếp rạn nứt rồi vỡ nát, thanh vũ khí trên tay cũng buông lỏng ra trong nháy mắt.
Sắc mặt của Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ có người thật sự hiểu rõ anh mới biết… Long Vương càng bình tĩnh… đại biểu cho sự phẫn nộ của anh càng sâu!
“Chạm vào người phụ nữ của tao… hủy đi hai tay của mày, mày có phục không?” Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong đó lại mang theo sự lạnh lẽo cực độ! Cứ như thể là giọng nói của tử thần vậy!
“Tao… tao phục con mẹ mày! Mày dám đụng đến tao thử đi?!” Sắc mặt của Tề Nguyên dữ tợn mà đáng sợ, lúc này, ông ta đã lâm vào bờ vực điên cuồng rồi, ông ta vô cùng phẫn nộ, cực kỳ không cam lòng, ông ta uy hiếp với vẻ kinh hãi: “Tao là thành viên của thương giới ở thành phố T… tao quen biết hết tất cả những người có quyền có thế ở thành phố T! Nếu mày mà dám động đến tao…”
“Răng rắc!!” Tề Nguyên còn chưa nói xong thì Trần Xuân Độ đã giẫm một cước xuống đầy hung ác!
Xương cốt hai tay ông ta đều vỡ nát!! Không còn cách nào chữa trị được nữa!
“A a!” Tề Nguyên rú lên đầy thê lương, trong chớp mắt, sắc mặt ông ta đã vô cùng trắng bệch!
“Biết sai không sửa, có khuynh hướng làm việc ác… Phế đi hai chân của mày, mày có phục không?” Ánh mắt bình tĩnh của Trần Xuân Độ khiến cho người ta run rẩy.
Giờ phút này, cuối cùng Tề Nguyên cũng suy sụp rồi! Khắp người ông ta đầy máu mà run rẩy cầu xin tha thứ với vẻ hoảng sợ: “Đừng… Đừng! Cầu xin mày tha cho tao! Mày muốn bao nhiêu tiền? Tao đều cho mày hết! Chỉ cần mày thả tao ra! Xin mày!”
“Phế đi hai chân của mày, có phục hay không?” Trần Xuân Độ không thèm để ý đến ông ta, anh vẫn lặp lại câu nói kia như cũ, giọng nói bình tĩnh như nước.
Giờ phút này… Toàn thân Tề Nguyên run rẩy dữ dội… Đó là sự sợ hãi phát ra từ trong xương cốt! Thân thể ông ta run rẩy bò ra phía sau… Có ý muốn chạy trốn, nhưng… Sao ông ta có thể chạy thoát được chứ?
“Mày không thể trốn thoát, có phục hay không phục thì hai chân của mày đều phải gãy, đây là sự trừng phạt dành cho mày.” Giọng nói của Trần Xuân Độ vang vọng trong đêm đen.