CHƯƠNG 816
“Tạch tạch tạch đoàng…!!” Ngay lúc đó, vô số súng trường điên cuồng xả đạn, nổ dữ dội về phía Trần Xuân Độ!
Hàng ngàn viên đạn rực lửa lao tới… đan vào nhau thành một trận mưa đạn kinh hoàng!
Nhưng Trần Xuân Độ vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, trong mắt chỉ là… sự hờ hững.
Cũng ngay lúc này, một tình huống bất ngờ xảy đến!
Tất cả sát thủ có mặt đều hoảng sợ!!
Ngay trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc… khóe miệng Trần Xuân Độ đột nhiên nhếch lên một đường cong.
Vèo! Đột nhiên, thân ảnh của anh vọt lên, rồi biến mất tại chỗ!
Tốc độ này quá mức đáng sợ… nhanh đến mức mắt người và không khí không thể bắt kịp!
“Phốc!” Một tên cầm súng còn chưa kịp phản ứng thì đã có một tia sét xuyên ngang ngực! Toàn bộ lồng ngực của anh ta lập tức bị xé toạc! Cả người trực tiếp ngã xuống mặt đất, một lực đạo mạnh khủng khiếp đánh tới, mặt đất bị đánh vỡ tạo thành một cái hố!
Bóng dáng của Trần Xuân Độ chậm rãi bay lơ lửng giữa không trung, giẫm lên thi thể của tên sát thủ kia, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm, chậm rãi quét mắt qua từng ngóc ngách xung quanh!
“Đậu xanh!” Thấy những người anh em trong đội bị giết bằng phương thức như vậy… hơn nữa còn bị người ta đạp lên thi thể… đây quả thực là mối nhục lớn! Những tên sát thủ có mặt tại hiện trường đều chung một biểu cảm dữ tợn, sau đó thay thế bằng làn sóng phẫn nộ!
“Tạch tạch tạch đoàng ——!!” Một vũ khí nhiệt hạch cỡ lớn điên cuồng nhắm về phía Trần Xuân Độ!!
Mang theo luồng sát khí điên cuồng!!
Ngọn lửa đáng sợ kia bắn ra tựa như một trận mưa máu, đậm mùi chết chóc! Không khí rung chuyển mãnh liệt!
Ánh mắt Trần Xuân Độ lãnh đạm, trên tay phải xuất hiện một tia sáng đen….!
“Đang đang đang ——!” Vô số đạn mạc đều bị một tia sáng đen chặn lại, ngọn lửa căn bản không thể nào tiếp cận được người Trần Xuân Độ!
Đồng tử của đám sát thủ co rút! Còn chưa kịp phản ứng!
Một loạt những tia sáng đen bay tới! Trong đêm đen vẽ lên một vũ điệu giết chóc!
“Phốc phốc phốc. . . !!” Những tia sáng đen như mang theo tia lửa điện, phóng nhanh như chớp, tiếng cắt da thịt vang vọng trong đêm đen!
Đám sát thủ trố mắt nhìn nhau, đồng tử hiện lên vẻ kinh hãi, một vệt máu nhỏ… đang từ từ chảy ra trên cổ chúng…
Ngay sau đó, bọn chúng cuống quýt lấy tay bịt cổ… bởi vì máu tươi… đang phun ra một cách điên cuồng…
Rầm rầm rầm… từng tên sát thủ ngã rạp xuống, toàn bộ mặt đất bê bết máu tươi…
“Giết nó!!” Sắc mặt của Dương Hạ vừa dữ tợn vừa vặn vẹo, hét lên ra lệnh!!
“Ách a!! Đi chết đi!!” Một tên sát thủ quay ra tấn công, trên tay cầm vũ khí cao cấp hạng nặng.
“Tạch tạch tạch đoàng…!!!” Khoảng khắc khẩu súng máy hạng nặng kia bắn ra… ánh lửa nổ tung tóe!!
Âm thanh chói tai của đạn kéo theo một tiếng nổ đùng đoàng, cả khoảng không buổi đêm dường như bị tiếng đạn gầm xuyên thủng!!
Tên sát thủ kia đang cầm một khẩu súng máy thuộc vũ khí hạng nặng, điên cuồng bắn vào Trần Xuân Độ!
Mặt tên sát thủ dữ tợn, bê bết những vệt máu, anh ta muốn tên khốn khiếp trước mặt hóa thành tro bụi!
Vỡ thành từng mảnh máu!!
Vẻ mặt của Trần Xuân Độ hơi ngưng trọng lại, tia sáng đen chợt chặn đứng viên đạn đang bay tới, cả người anh bật nhảy lên giữa không trung!!
Mặt đất dưới chân ngay lập tức nổ tung tạo thành một cái hố khổng lồ…
Trong đêm đen, cơ thể anh nhào lộn nhanh giữa không trung, từng tia sáng đen bắn ra lia lịa!
“Diệt.” Giọng nói của Trần Xuân Độ bình tĩnh đến lãnh đạm, mang theo cái rét lạnh của địa ngục!
Thân thể tên sát thủ cầm vũ khí nhiệt hạch kia hơi co rút lại! Lúc này, anh ta thực sự cảm thấy được hơi thở của sự chết chóc!