Chàng Rể Phế Vật

Chương 801




CHƯƠNG 801


Ánh mắt của Trần Xuân Độ dửng dưng, anh chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên.


“Keng.” Thanh dao găm sắc bén lạnh lẽo này bị ngón tay bún trúng rồi gãy rời trong nháy mắt!


“Vèo!” Sau lưng, lại có một thanh gao găm phóng vụt tới đầy hung ác!


Ánh mắt của Trần Xuân Độ có hơi ngưng trọng lại, anh thở dài một cái: “Nếu các người đã muốn tôi chết như vậy, vậy tôi sẽ thành toàn cho các người là được…” Đột nhiên, anh chợt giơ tay phải của mình lên!


Một thanh Long Nha xuyên thấu rồi phóng ra!


“Phụt!” Tên sát thủ kia bị Long Nha mang theo lực trùng kích cuốn đi… nhanh chóng bay ngược ra ngoài!


“Rầm!” Cơ thể sát thủ hung hăng ngã quỵ xuống… giữa mi tâm của anh ta bị cắm một thanh dao găm Long Nha.


Trần Xuân Độ chậm rãi thu tay mình lại, ánh mắt anh trở nên thâm thúy mà tang thương.


Chỉ một cái chớp mắt, một kiếm đã giết chết một tên thích khách!


“Giết!” Sắc mặt của chín tên thích khách còn lại trở nên lạnh lẽo, sát khí dâng trào cuồn cuộn!


Vèo vèo vèo! Từng thanh dao găm sắc bén hiện lên trong chớp mắt!


Dao găm xẹt qua bầu trời, sát phạt vô tận!


Chín thanh dao găm cắt ngang bầu trời rồi nhanh chóng phóng vụt về phía cơ thể của Trần Xuân Độ!


“Vèo vèo vèo…” Trong nhất thời, chín thanh dao quân dụng sắc bén xuyên qua cơ thể của Trần Xuân Độ!


Thế nhưng, một giây sau… đồng tử của đám thích khách đều mạnh mẽ co rụt lại!


Bởi vì… thân thể trước mặt bọn họ… chỉ là một bóng mờ!


Cái bóng của Trần Xuân Độ… dần dần tiêu tán trong không khí… Người mà đám thích khách tập kích chỉ là một cái bóng của anh mà thôi…!


“Hôm nay, trên tay tôi đã dính quá nhiều máu rồi, nhưng các người cứ nhất quyết muốn dâng lên tận cửa…” Trần Xuân Độ đứng ở sân sau của căn nhà, giọng nói của anh bình tĩnh mà lại lạnh nhạt.


“Ở đằng sau! Giết!” Đám thích khách mạnh mẽ xoay người lại!


Chín tên thích khách nhanh chóng xoay người rồi tập kích về phía sân sau của căn nhà!


Ánh mắt của Trần Xuân Độ bình tĩnh mà thâm thúy, bước chân anh bất chợt trở nên huyền ảo… giống như một ảo ảnh vô tận vậy!


“Vèo…!” Một thanh dao quân dụng phóng vụt về phía mi tâm của anh!


Thế nhưng một giây sau, thân thể của anh lóe lên giống như một bóng ma vậy, thanh dao quân dụng kia xẹt qua bên người anh trong chớp mắt…


“Vèo vèo vèo!” Vô số thanh dao quân dụng điên cuồng chém giết về phía Trần Xuân Độ… Nhưng mỗi một đao đều bị anh tránh được không chút tổn hại nào với bộ dạng thờ ơ… Cơ thể Trần Xuân Độ cứ bình tĩnh như vậy mà đứng nguyên tại chỗ, vô cùng thâm thúy.


“Đây là cơ hội cuối cùng.” Sắc mặt của Trần Xuân Độ bình tĩnh, anh chậm rãi mà nói.


“Coong!” Trả lời anh… là một mũi đao quân dụng!


Dao quân dụng nhanh chóng bắn phụt tới, muốn dùng một đao này cắt đứt cần cổ của Trần Xuân Độ!


Dưới chân của Trần Xuân Độ giẫm nhẹ một cái, thân thể anh cứ như khinh công huyền ảo… nhẹ nhàng bay lướt về phía sau.


Trong màn đêm đen kịt lạnh lẽo… chín tên thích khách nhanh chóng tập kích đến!


Bọn họ, chính là tập đoàn sát thủ Ám Thạch… thích khách mạnh mẽ nhất! Tung hoành khắp Giang Nam, tương đương với sự chết chóc! Cả Hoa Đông không có một nhiệm vụ nào là bọn họ không hoàn thành được!


Ám Thạch vừa xuất kích, người nghe tin đã sợ mất mật!


Dao găm sắc bén mang theo sát khí mãnh liệt đáng sợ vô cùng vô tận xé rách hư không!


Bước chân của Trần Xuân Độ tựa như bóng ma vậy, anh dẫm nhẹ lên mặt đất một cái… thân thể trôi nổi lên.


Phảng phất như anh có thể cảm nhận được nước đi của sát thủ… thanh dao găm mang sát khí vô tận kia… tất cả đều bị anh tránh được hết… “Long Vương, hôm nay anh chắc chắn phải chết.” Sắc mặt của chín tên thích khách đều hiện lên ý chết chóc, chín bóng dáng quét ngang rồi vây đánh về phía cơ thể của Trần Xuân Độ.


Chín thanh dao găm nhanh chóng xoay tròn, dọc theo chín góc rồi trong nháy mắt phong tỏa hết tất cả mọi đường lui của Trần Xuân Độ.


Sát khí đầy trời, kết cục phải giết chết!