CHƯƠNG 796
Trần Xuân Độ lấy điện thoại ra rồi ấn nhận, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dồn dập của Thanh niên: “Đại ca, bây giờ anh đang ở đâu vậy?”
“Khách sạn, chuẩn bị đi vào.” Trần Xuân Độ nhẹ nhàng trả lời.
“Trước tiên đừng có đi vào!” Người thanh niên đó đột nhiên lên tiếng, Trần Xuân Độ dừng bước chân lại, đáy mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc “Sao vậy?”
“Có người đang công bố phần thưởng 3000 tỷ trên wed đen, em vẫn đang tra thân phận của người đăng tin, trước tiên anh đừng đi vào khách sạn, đã có sát thủ đang chạy đến chỗ anh rồi.” Người thanh niên nói với vẻ lo lắng.
“Tôi biết.” Trần Xuân Độ nhẹ nhàng gật đầu: “Black Hawk đã tới rồi, bị tôi giải quyết hết rồi.”
“Không, Black Hawk chỉ là một trong số đó thôi, vẫn còn có càng nhiều tổ chức có thế lực và địa vị càng lớn đang đến, đại ca, bây giờ anh mà đi vào khách sạn thì chắc chắn sẽ làm liên lụy đến chị dâu đó.”
Trần Xuân Độ cầm điện thoại mà trầm mặc một lát, sau đó anh mở miệng nói: “Tôi biết rồi, binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.”
“Đại ca, không phải em có ý này…” Người thanh niên còn chưa nói xong thì đã bị Trần Xuân Độ “tút” một cái cúp máy.
…
Một giờ sau.
Một ngã tư đường nào đó ở Yên Kinh, một chiếc xe con không chút kiêng kỵ mà dừng ở ngã tư, Trần Xuân Độ tựa lên trên xe, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, hai tay ôm ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi, cứ tựa như đang đợi cái gì đó vậy.
Đột nhiên, ở nơi xa, ẩn ẩn có một chấm đen nhỏ xuất hiện.
Tốc độ của chấm đen nhỏ càng lúc càng nhanh, không bao lâu sau thì đã biến thành một bóng người đang vội vã đi về phía Trần Xuân Độ.
Rất nhanh, một ông lão khòm lưng mặc một thân áo dài với phong cách cổ xưa lặng lẽ mà xuất hiện ở trước mặt anh… Tới lặng yên không một tiếng động… Phảng phất như hòa thành một thể với không khí vậy.
Ông lão đi tới trước mặt Trần Xuân Độ, ông ta đánh giá Trần Xuân Độ một cách cẩn thận, đôi mắt già nua vô cùng thâm thúy, phảng phất như mang theo vẻ của năm tháng.
“Không phải nói có rất nhiều người muốn đầu của tôi sao, sao mới có một lão già đến vậy.” Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một ngụm khói thuốc.
“Người trẻ tuổi, sao lại xúc động như thế mà mặc sức giết chóc vậy chứ?” Hoàng Sơn thâm thúy mà khàn khàn hỏi.
Đôi mắt Trần Xuân Độ hơi híp lại một cái… Vừa rồi, thân pháp mà lão già này xuất hiện… Anh nhìn thấy vô cùng rõ ràng, thân pháp nhẹ nhàng… Đây là thân pháp đã luyện đến mức cực hạn ở trình độ đỉnh phong luôn rồi… Trần Xuân Độ không ngờ tới… Ở nơi này, vậy mà lại gặp phải sự truy sát của một vị tông môn võ học đã trên năm mươi tuổi.
“Lão già, một thân công pháp này của ông rất có trình độ đó nha.” Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, không nghe được là đang khen ngợi hay đang châm biếm nữa.
Sự thâm thúy của Hoàng Sơn càng sâu hơn, vẻ mặt già nua cũng không mảy may nhìn ra là vui hay buồn.
“Người trẻ tuổi, lão phu khuyên ngươi, vẫn là đền tội đi.” Hoàng Sơn chậm rãi nói.
Nghe thấy lời nói của lão già này, Trần Xuân Độ bật cười, cười đến mức thâm thúy không hiểu sao được.
“Nghe ý này của ông, ông là chuyên gia đàm phán đó hả??” Trần Xuân Độ hỏi với vẻ lạnh nhạt, trong giọng nói… phảng phất còn mang theo một tia khiêu khích.
Bầu không khí ngưng trọng lại trong nháy mắt.
Đột nhiên, không khí ở bốn phía xung quanh đều bị đè nén thành một mảnh rét lạnh!
Gió nhẹ thổi qua, một cành cây ngô đồng đung đưa xì xào, một chiếc lá bị gió nhẹ nhẹ thổi mà bay xuống rồi lay động trong không trung… Rồi chậm rãi rơi xuống trước mặt Hoàng Sơn.
Đột nhiên, Hoàng Sơn chợt dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc lá xanh biếc, lực đạo xuyên qua trong nháy mắt!
“Vèo!” Chiếc lá xanh biếc hóa thành một luồng ánh sáng xanh lục, nhanh như gió táp… trực tiếp cắt ngang qua không khí ở trước mặt, mang theo từng trận sát khí nhè nhẹ đáng sợ rồi bắn phụt về phía Trần Xuân Độ.
Cơ thể Trần Xuân Độ vẫn đứng thẳng ở đằng kia, thậm chí anh còn lười động đậy một chút, anh chợt bún một ngón tay ra!
Chiếc lá đang bắn phụt tới kia trực tiếp bị ngón tay của anh chạm trúng… lực đạo cực lớn xuyên thấu qua đó… vốn chiếc lá xanh biếc kia đã không cách nào có thể chịu đựng được lực độ xâm nhập ở mức độ này… nó trực tiếp hóa thành một mảnh vỡ vụn… chỉ còn sót lại cọng lá trơ trọi… chậm rãi mà rơi xuống đất.