CHƯƠNG 790
Trần Xuân Độ trực tiếp túm lấy ông ta ra đuôi xe và dùng dây thừng trói tay chân ông ta lại.
Dương Long ra sức giãy giụa, có ý trốn thoát, nhưng cái nút mà Trần Xuân Độ thắt lại rất kỳ lạ, càng giãy giụa ngược lại càng thắt chặt hơn. Ông ta vốn không thể trốn thoát!
“Lát nữa sẽ cho ông hưởng thụ đã đời, người nước J!” Trần Xuân Độ lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta, sau đó châm một điếu thuốc.
Xe chậm rãi khởi động, Trần Xuân Độ chở theo Dương Long chạy băng băng một đường đến một nơi xa.
“Long Vương, thả tao ra!”
Ở đuổi xe, cơ thể Dương Long giãy dụa kịch liệt, sắc mặt tái nhợt!
Ông ta cứ thế bị treo vào đuôi xe và kéo đi liên tục!
Xe con chạy càng nhanh, quần áo của ông ta càng trở nên rách nát!
Không lâu sau, trên người Dương Long đã xuất hiện vài lỗ thủng, thê thảm vô cùng!
“Long Vương, mày nhất định phải chết!” Dương Long phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, như ma khóc sói tru!
…
Tại Yên Kinh, dưới tầng hầm của một toà nhà văn phòng cơ quan chủ chốt nào đó, Lê Hồng ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh lùng, trước mặt ông ta là người thuộc hạ đang cung kính đưa chiếc ipad tới, trên màn hình đang chiếu video, người đó giải thích: “Dương Long thất bại rồi ạ, bị Long Vương treo ở đuôi xe rồi tra tấn… Không những thế còn có cao thủ nhanh chóng hack camera, chúng tôi chỉ lưu được đoạn này thôi.”
“Một lũ vô dụng!” Lê Hồng vẫn luôn ôn hoà đột nhiên quát lên, khiến cho thuộc hạ kia giật nảy mình, người khẽ run.
“Sở dĩ cháu trai tôi chết là vì đám vô dụng các cậu quá đông!” Lê Hồng cắn răng, ánh mắt nhìn thuộc hạ đó lạnh như băng.
“Xin ngài bớt giận, nén bi thương.” Thuộc hạ đó run lên, nhanh chóng tạ tội.
“Bằng mọi giá, tôi muốn Long Vương phải chết ở Yên Kinh, không được sống sót rời khỏi Yên Kinh nửa bước! Lập tức liên hệ với tất cả sát thủ lính đánh thuê ở Yên Kinh, bất cứ ai là người của chúng ta đều phải chặn giết Long Vương!” Lê Hồng đập mạnh lên bàn, tức giận quát lớn: “Ai mang đầu Long Vương mang tới đây sẽ được thưởng 3000 tỷ!”
3000 tỷ! Thuộc hạ đó run lên, anh biết một khi tin này truyền ra, toàn bộ thế giới ngầm của Yên Kinh sẽ chấn động!
“Bảo cố vấn tập đoàn lập tức đoán điểm đến tiếp theo của Long Vương thông qua camera giám sát thời gian thực, đồng thời chuyển địa điểm này cho web đen.” Lê Hồng lập tức ra lệnh khác.
Mà thuộc hạ đó thì vô cùng bàng hoàng, bởi vì anh ta biết Lê Hồng đã nổi cơn thịnh nộ!
… Trần Xuân Độ đứng trước cửa khách sạn, ánh mắt lạnh lùng phóng ra sát khí đáng sợ, không khí xung quanh chợt lạnh!
Khi anh về tới cửa khách sạn đã ngửi thấy có mùi gì đó không ổn.
Trước cửa khách sạn im lặng chết chóc, yên lặng đến mức khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
“Vút!” Đột nhiên một viên đạn bay vụt qua, mang theo sát ý mãnh liệt.
Ánh sáng màu đen trong tay Trần Xuân Độ loé lên: “Roẹt roẹt roẹt!” Viên đạn đó lập tức bị chém thành nhiều mảnh.
Ánh sáng màu đen đột ngột bay ra, gần như hoà vào màn đêm!
“Phụt phụt phụt!” Vô số tiếng cắt vào da thịt vang vọng trong đêm đen! Xác của từng tên lính đánh thuê nước ngoài xuất hiện từ các góc được bóng tối bao phủ, theo tiếng ngã xuống, mùi máu tanh lan ra.
“Tao phải giết mày!” Từng tên lính đánh thuê nước ngoài lao ra với vẻ mặt vô cùng gớm ghiếc, vô số súng bắn dữ dội chĩa vào Trần Xuân Độ, như muốn nuốt chửng anh trong màn mưa đạn.
Khoé miệng Trần Xuân Độ nhếch lên nụ cười đáng sợ, anh… giận rồi!
Những người này đã giết tới tận đây, mà đây là nơi Lê Kim Huyên ở.
Anh sẽ không cho phép chuyện trước kia xảy ra lần nữa.
Cơn thịnh nộ của Long Vương ắt sẽ đáng sợ!
Trần Xuân Độ chậm rãi bước ra, mỗi bước đi đều mang theo sự chết chóc chấn động.
“Hắn đang tự tìm cái chết kìa!” Những tên lính đánh thuê nhìn thấy Trần Xuân Độ chẳng hề sợ hãi mà bước ra thì đều nở nụ cười mỉa mai. Anh bước đi dưới làn mưa đạn như vậy chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
Nhưng Trần Xuân Độ lại phớt lờ, chỉ lạnh lùng tàn nhẫn đi về phía trước.
“Vèo vèo vèo!” Vô số viên đạn được bắn ra, mục tiêu của chúng chính là Trần Xuân Độ.