Chàng Rể Phế Vật

Chương 779




CHƯƠNG 779


Cho dù Trần Xuân Độ có là Long Vương, đứng đầu Long Hồn đi nữa, như lúc này đây, Trần Xuân Độ lại ở nước C, bản thân anh ta lại mang trên người lệnh truy nã đỏ chót, bị tất cả các thế lực lớn truy nã, dưới bóng đen cực kỳ nguy hiểm, không có Long quân tương trợ, mà ở Yên Kinh lại dám phách lối như thế, chuyện này nhất định sẽ dẫn tới tai họa sát thân, thậm chí sẽ liên lụy đến Lê Kim Huyên!


Chẳng lẽ anh ta không lo lắng cho tình thế của lê Kim Huyên sao? Tô Loan Loan chau mày, vô cùng lo lắng!


Khi Lê Kim Huyên đang rất lo lắng cho Trần Xuân Độ, giờ phút này trong lòng Tô Loan Loan đang đấu tranh dữ dội, thứ mà cô có thể làm bây giờ chính là tận lực bảo vệ sự an toàn của Lê Kim Huyên, sau đó nhanh chóng liên lạc với Trần Xuân Độ, cô rất muốn hỏi Trần Xuân Độ, đến tột cùng là anh ta muốn làm cái gì.


Việc đuổi giết Lê Thần Vũ ở Yên Kinh, chuyện này quả thực vô cùng viễn vông, giống như muốn khiêu chiến toàn bộ người ở Yên Kinh vậy!





Vào lúc này, trong một bệnh viện tư nhân ở Yên Kinh, trên tầng cao nhất của bệnh viện, một gian phòng bệnh tổng thống cấp cao tư nhân, trong những trường hợp bình thường, không bao giờ mở cửa với bên ngoài, chỉ có một số ít người quyền cao chức trọng nằm viện mới có tư cách hưởng dụng căn phòng bệnh cao cấp này.


Căn phòng bệnh này khác xa một trời một vực với căn phòng bệnh phổ thông bình thường, không có mùi tiêu độc khử trùng, không có vách tường trắng cũ nát, ngược lại khi quan sát xung quanh có thể thấy đủ loại đồ trang trí cao cấp, càng nhìn càng giống căn phòng tổng thống của khách sạn năm sao.


Trên giường bệnh có hai bóng người đang nằm, trời đã khuya, hai bóng người kia như đang ngủ say.


Đột nhiên, điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên, một đoạn nhạc chuông xuyên thấu đánh thức bóng dáng hai người trên giường bệnh.


“Đã muộn như vậy rồi, ai gọi tới vậy?” Giọng nói nhàn nhạt của Hỗ tràn đầy tức giận, vẻ mặt phẫn nộ.


Kinh không nói lời nào, nhưng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường với vẻ mặt trầm tư, anh ta biết rõ trừ khi có chuyện lớn, nếu không lúc này sẽ không ai gọi điện đến cả.


Kinh duỗi tay ra, sau khi trả lời điện thoại, anh ta chậm rãi nói: “Có chuyện gì vậy?”


“Thưa ngài, không ổn rồi, Yên Kinh xảy ra chuyện lớn rồi.” Bên đầu kia điện thoại, thuộc hạ từ trước đến nay luôn bình tĩnh nhưng lúc này trong giọng nói lại lộ ra vẻ không cách nào tin tưởng được, vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ.


“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Trong lòng Kinh thấp thỏm, cau mày hỏi.


“Long Vương đã xuất hiện ở Yên Kinh!” Tên thuộc hạ kia nói chi tiết.


“Sau đó thì sao?” Kinh nhướng mày hỏi tiếp.


“Long Vương đang tàn sát ở Yên Kinh, điên cuồng truy giết cậu chủ nhà họ lê, Lê Thần Vũ!”


“Lê Thần Vũ …” Kinh chậm rãi thốt ra một cái tên, trong mắt lóe lên tia sáng sâu khiến người khác khó mà phát hiện.


“Tôi biết rồi.” Một lúc sau, Kinh cúp điện thoại.


“Có chuyện gì vậy?” Hỗ thấy vẻ mặt của Kinh không thích hợp lắm.


“Long Vương muốn giết Lê Thần Vũ.” Kinh nói.


“Lê Thần Vũ? Con trai nhà họ Lê?” Hỗ sửng sốt, cười mỉa mai, “Cái thằng đó không sợ Lê Hồng liều mạng với nó sao?”


“Tên đó thậm chí còn không sợ chúng ta nữa kìa, thế có chỗ nào mà khiến tên đó sợ chứ.” Kinh chậm rãi nói.


Lời nói của Kinh truyền đến tai Hỗ, ánh mắt Hỗ hơi lóe lên: “Anh đoán xem cái tên đó muốn làm gì hả.”


“Chúng ta không cần phải ra tay, nói cho Lê Hồng, bán cho ông ta một cái ân tình, còn có thể mượn đao giết người, sau khi Lê Thần Vũ chết, Lê Thần Vũ là người duy nhất mà Lê Hồng coi trọng… Nếu như Lê Thần Vũ chết, nhà họ Lê sụp đổ, cũng sẽ không còn xa nữa.” Kinh thản nhiên nói.


“Cũng tốt.”





Sân bay nào đó ở Yên Kinh.


Trong bầu trời đêm tối tăm lạnh lẽo, một chiếc trực thăng, nương theo sự bao phủ của màn đêm, từ trên trời cao bay đến, cuối cùng chậm rãi đáp xuống sân bay.


Ngay khi máy bay trực thăng dừng lại, một người mặc đồng phục màu xanh da trời xông tới, đỡ Lê Thần Vũ đang loạng choạng ngã xuống, lao thẳng về phía đường băng của sân bay.


“Trực thăng đâu? Trực thăng tư nhân của tôi đâu?” Lê Thần Vũ kinh hãi hét lên.


“Cậu Lê, trực thăng riêng đã được sắp xếp cho cậu rồi, cậu có thể lên trực thăng”. Một vị nhân viên nói.