CHƯƠNG 776
“Có chuyện gì vậy nhỉ?” Lê Kim Huyên khẽ nhíu mày, dù là cô thì lúc này cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô đặt ly rượu xuống, đi ra mở cửa, vừa mở ra đã thấy Tô Loan Loan đứng bên ngoài với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Muộn thế này rồi có chuyện gì sao?” Lê Kim Huyên mặc bộ đồ ngủ màu tím, dưới ánh đèn mờ ngoài hành lang, loáng thoáng có thể thấy dáng người hoàn mỹ cùng đường cong quyến rũ khiến người khác phải ghen tỵ.
“sếp Lê, xảy ra chuyện rồi.” Tô Loan Loan trầm giọng thông báo, trong giọng nói là vẻ lo lắng hiếm thấy.
“Có chuyện gì vậy?” Lê Kim Huyên khó hiểu hỏi, đã giờ này rồi có thể xảy ra chuyện gì?
“Cô đọc báo chưa?” Tô Loan Loan hỏi.
“Chưa đọc kỹ…” Lê Kim Huyên cúi đầu đọc, lông mày chau lại, cất giọng hỏi: “Lê Thần Vũ bị ám sát?”
“Đúng vậy.” Tô Loan Loan gật đầu: “Nhà họ Lê bị người lạ đột nhập, nghe nói là đến để ám sát Lê Thần Vũ, chỉ là lúc đó anh ta không ở nhà họ Lê.” Tô Loan Loan lấy điện thoại ra đưa cho Lê Kim Huyên: “Đây là công ty truyền thông đăng tin đầu tin, hình như có kênh thông tin đặc thù, trên bài báo còn đăng một tấm ảnh, có điều rất mờ, chỉ nhìn thấy một người đứng ở cửa nhà họ Lê.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta? Nếu Lê Thần Vũ thật sự gặp tai nạn gì ngoài ý muốn thì chúng ta cũng được an toàn hơn.” Lê Kim Huyên đáp, đương nhiên cô sẽ vui khi thấy Lê Thần Vũ gặp chuyện.
Tô Loan Loan lắc đầu, đột nhiên chuyển đề tài: “Sếp Lê, từ lúc về khách sạn cô đã liên lạc với Trần Xuân Độ chưa?”
“Chưa, liên lạc với anh ấy làm gì…” Lê Kim Huyên còn chưa nói xong đã lập tức phản ứng lại, cô nhíu mày hỏi: “Ý cô là gì? Là anh ấy làm sao? Sao có thể như vậy?”
“Cô nhìn bức ảnh này xem, dáng người khá giống anh ấy…” Tô Loan Loan đưa điện thoại cho Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên nhìn ảnh: “Nhưng bộ quần áo này màu đỏ, không hợp với anh ấy…”
Tô Loan Loan lắc đầu, đương nhiên cô ta sẽ không nói với Lê Kim Huyên, dựa theo kinh nghiệm của cô ta thì màu đỏ ấy không thể là màu của quần áo, đó đều là vết máu!
“Hận thù giữa Lê Thần Vũ và anh ấy đã tích tụ từ lâu, mà với tích cách không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cô thì rất có khả năng anh ấy sẽ đến tìm Lê Thần Vũ để tính sổ… Đương nhiên, không phải anh ấy là tốt nhất, nhưng nếu là anh ấy…” Tô Loan Loan không nói thêm nữa, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên chợt biến sắc, cô lập tức nói: “Tôi sẽ liên lạc với anh ấy ngay bây giờ.”
Nhưng Lê Kim Huyên nhấc máy gọi cho Trần Xuân Độ thì lại không gọi được!
Sau khi gọi liên tiếp vài cuộc, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan nhìn nhau, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
… Một chiếc xe đang phóng nhanh trên con đường vắng lúc nửa đêm. Trong xe, sắc mặt Trần Xuân Độ tái nhợt, tay cầm vô lăng cũng run rẩy.
Một tay anh cầm vô lăng, một tay đặt lên vết thương, khi anh xoè tay ra thì thấy một mảng máu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình!
Long Vương cũng chỉ là người, mất máu quá nhiều thì anh cũng không tránh được!
Thời gian dần trôi, Trần Xuân Độ chảy máu ngày càng nhiều, sắc mặt cũng ngày càng khó coi, đôi môi đằng sau lớp mặt nạ cũng bắt đầu tái đi!
Đột nhiên, bàn tay đang cầm vô lăng của Trần Xuân Độ bẻ lái, lao nhanh về một hướng khác…
Đêm khuya, ở Yên Kinh.
Trong dinh thự rộng gần bốn trăm mét vuông, toạ lạc tại khu phồn hoa của Yên Kinh, bên cạnh khu thương mại CBD của Yên Kinh, đủ để thấy được độ giàu có và địa vị của chủ nhân dinh thự, là thứ mà những người khác không có được.
Trong dinh thự cực kỳ hào hoa lúc này chỉ có vài căn phòng còn thắp sáng, đó là phòng của vệ sĩ và giúp việc.
“Chán quá, muốn ngủ cũng không ngủ được.” Trong căn phòng ở tầng ba của dinh thự, một cô gái ngọt ngào quyến rũ đang nằm trên giường, đôi chân trắng nõn và mềm mại nhàm chán đung đưa, vẻ mặt buồn thiu.
“Cô chủ à, không còn sớm nữa, gần sáng rồi, cô uống sữa rồi ngủ đi thôi.” Bên ngoài căn phòng vang lên tiếng gọi nhẹ nhàng của người giúp việc.
“Không, tôi không ngủ được, cuộc sống về đêm phong phú làm sao!” Cô gái này dường như có tính khá công chúa, cô đứng phắt dậy rồi hét vọng ra ngoài.
“Cô chủ à, cô hét to thế sẽ ảnh hưởng đến ông chủ đang nghỉ ngơi đó.” Người giúp việc bên ngoài vội vàng nhỏ tiếng, hạ thấp giọng nói.
Hoa Nhã Nhuỵ hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy đi mở cửa, nói với người giúp việc đang cầm ly sữa nóng trong tay đứng bên ngoài: “Tôi không uống sữa, tôi muốn ra ngoài chơi.”