Chàng Rể Phế Vật

Chương 771




CHƯƠNG 771


Trên đường phố phía xa xa, vô số cảnh sát mở to mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng tàn bạo này, tất cả họ đều hoảng sợ trước cảnh tượng ấy.


Vô số lưỡi dao xé rách không khí, sát khí ngút trời như muốn nuốt chửng Trần Xuân Độ.


Vòng vây đầy sát khí đánh úp lại đủ khiến một người trở thành đống xương nát, máu chảy thành dòng.


Vào khoảnh khắc này, không khí như ngưng đọng.


Đột nhiên có một bóng người đầy sát khí phá vòng vây!


Trần Xuân Độ hoá thành bóng mờ, xông lên tấn công ngay trong vòng vây.


Đôi chân dài của anh như đòn tấn công mạnh mẽ, những nơi nó đi qua đều bị quét sạch, thuộc hạ nhà họ Lê bị đá văng, liên tục bay ngang dọc giữa không trung, máu bắn tung toé, trông vô cùng đáng sợ.


“Chết đi!” Bỗng một tiếng gào thét vang lên, gã cận vệ cầm con dao dài, chạy nhanh như chớp về phía Trần Xuân Độ.


Con dao phát ra sát khí ngút trời, chém tới rách cả không khí.


Trần Xuân Độ nheo mắt lại, quay đầu nhìn về phương xa, chiếc trực thăng kia đã bay càng lúc càng xa.


Cùng lúc đó, con dao nhanh chóng chém tới, ngay giây tiếp theo sẽ chém trúng đầu anh!


Trần Xuân Độ di chuyển, tránh được nhát dao vừa rồi.


Gã cận vệ chém trượt liền nổi giận, lại chém một nhát trí mạng về phía Trần Xuân Độ, sát khí toả ra từ con dao, vô số thuộc hạ xông lên từ đằng sau gã.


“Không biết tự lượng sức mình!” Trần Xuân Độ lạnh mặt, cuối cùng cũng nổi giận, anh lập tức tung một cú đấm như muốn huỷ diệt cả thế giới.


Gã cận vệ biến sắc, vội vàng rút dao chặn lại.


“Bang!” Trần Xuân Độ đấm vào con dao dài làm lưỡi dao chấn động, gã cận vệ run rẩy, lùi về sau mấy chục bước, mặt đất dưới chân gã đã nứt toác.


Trần Xuân Độ bật nhảy lên, đấm tiếp một cú.


“Bốp!” Cơ tay của Trần Xuân Độ căng cứng, gân xanh lồi lên như những con rồng con rắn, cú đấm chạm vào con dao làm chuôi dao run rẩy, vì sức mạnh khủng khiếp mà chấn động, nóng bừng!


Gã cận vệ bay ngược ra xa, lộn nhào trên không mới rơi xuống đất, nhưng gã chưa kịp đứng vững, bóng người đáng sợ trước mặt lại xông tới.


“Bụp!” Trần Xuân Độ đấm một cú chứa đựng sức mạnh vô cùng kinh khủng.


Cuối cùng con dao dài trước ngực gã cận vệ không chịu nổi uy lực khủng khiếp này nữa, thân dao lập tức nóng lên rồi vặn vẹo biến dạng.


Gã cận vệ cũng không chịu nổi, người gã văng ra như bị sét đánh, máu tươi bắn tung toé giữa không trung.


Hiện trường lập tức hỗn loạn, nhiều tên thuộc hạ nhà họ Lê trở nên phẫn nộ, mặt mày dữ tợn, xông lên bao vây tấn công Trần Xuân Độ.


Cách đó mấy chục mét, gã cận vệ ngã trong vũng máu, miệng ngậm đầy máu, gã chậm rì chống tay đứng dậy. Khi ánh mắt của gã nhìn vào con dao dài trong tay, người gã lại run bần bật.


“Phụt!” Gã cận vệ lại hộc ra một búng máu, vì con dao có một không hai trong tay gã đã bị biến dạng!


Mặt gã cận vệ xám xịt như tro tàn, liên tục ho ra máu, toàn bộ sát khí đều đã biến mất, giờ đây gã chỉ biết bàng hoàng nhìn chằm chằm vào con dao dài của mình.


“Trần Xuân Độ, mọi hành động của mày đều uổng công thôi.” Lê Thần Vũ ngồi trên trực thăng nhìn Trần Xuân Độ dưới đất, anh ta đã thấy nhẹ nhõm hơn, nghĩ tới bộ dạng thảm hại của mình trước đó, anh ta càng hận Trần Xuân Độ hơn, thế là bèn lấy loa, ngồi trên trực thăng mỉa mai Trần Xuân Độ.


Trần Xuân Độ đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói của Lê Thần Vũ qua loa vang vọng khắp bầu trời, khiến cả không khí như run rẩy.


Đồng tử Trần Xuân Độ co rụt, toát ra sát khí rét lạnh, Lê Thần Vũ thật không biết điều!


“Lê Thần Vũ, bảo vệ cho tốt cái mạng chó của mày. Dù mày có lên trời hay xuống đất, tao cũng sẽ giết mày!” Khuôn mặt dưới mặt nạ của Trần Xuân Độ đầy dữ tợn và lạnh lẽo, nhưng người ngoài chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sắc bén như loài thú dữ.


“Trần Xuân Độ, mày với con khốn kia sẽ không được chết toàn thây trong cuộc đuổi giết bất tận đâu!” Lê Thần Vũ cầm loa phóng thanh, bộ mặt dữ tợn, lần đầu bị một người làm cho thảm hại thế này, sao anh ta có thể nhẫn nhịn?


Lê Thần Vũ kiêu căng ngạo mạn, đây mới là bộ mặt chân thật nhất của anh ta. Anh ta vẫn không thể che giấu được sự ngang ngược, coi trời bằng vung dưới lốt chàng trai lịch thiệp, điềm đạm nho nhã đó.


“Vèo!”